Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 38

Trước Sau

break

"Vâng, hôm nay nó nằm suốt, không biết là đau thật hay lại giả vờ."

Thẩm Xuân đúng là không bao giờ bỏ lỡ cơ hội bôi xấu Thẩm Hạ, thêm mắm dặm muối là ngón nghề của cô ta. Quả nhiên vừa nghe xong, sắc mặt Vương Cúc Phân sầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.

"Để tao đi xem!" Dứt lời liền quay người bước ra khỏi bếp.

Thẩm Xuân nhìn bóng lưng mẹ đầy giận dữ, khóe môi cong lên đầy đắc ý, nỗi ấm ức lúc sáng bị Thẩm Hạ chèn ép cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào.

Thẩm Hạ có thể diễn trước mặt cô ta, nhưng trước mặt mẹ thì diễn kiểu gì cho nổi?

Mẹ cô ta đâu phải người mềm lòng. Đột nhiên nhớ đến Thẩm Thu đang nằm trên giường, vẻ mặt Thẩm Xuân càng thêm hả hê.

Chờ mẹ biết được Thẩm Hạ dám đánh bảo bối con trai của bà, thì tối nay đừng hòng có cơm ăn!

Nghĩ đến cảnh Thẩm Hạ bị ăn chửi ăn đòn, tâm trạng Thẩm Xuân tự nhiên phấn chấn hẳn lên, vừa nhét củi vào bếp vừa lắng tai nghe động tĩnh từ phòng bên.

Vương Cúc Phân giận sôi gan bước vào phòng, thấy Thẩm Hạ đang quay lưng nằm trên giường đất, lửa trong lòng bùng lên không lý do, bước chân càng nhanh, hai ba bước đã tới cạnh giường, giọng lạnh lùng chất vấn:

"Con hai, sao còn chưa dậy?"

Nghe thấy tiếng mẹ, Thẩm Hạ chậm rãi xoay người lại, gương mặt tái nhợt ngẩng lên nhìn Vương Cúc Phân một cái đầy khổ sở, rồi khó nhọc ngồi dậy, giọng run run:

"Mẹ… mẹ về rồi à? Con xin lỗi, người con khó chịu quá, bữa tối nay chắc phải làm phiền chị cả rồi… Nhưng con có hứa với chị rồi, đợi con khoẻ lại, con sẽ bù."

Nhìn gương mặt trắng bệch và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Thẩm Hạ, Vương Cúc Phân nhất thời sững người, nói lắp bắp:

"Mày… còn thấy mệt à?"

Thẩm Hạ yếu ớt gật đầu, đột nhiên loạng choạng ngã ngửa lại xuống giường, gương mặt gượng cười còn khó coi hơn cả khóc, cố gắng nhếch môi:

"Xin lỗi mẹ… con thật sự không còn sức, con…"

"Thôi thôi, nếu mệt thì cứ nằm nghỉ đi." Thấy dáng vẻ suy nhược đó, Vương Cúc Phân cũng không tiện nặng lời.

Thẩm Hạ ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, rồi đột nhiên khẽ rên một tiếng "hức".

Dù rất nhỏ nhưng Vương Cúc Phân vẫn nghe thấy, cau mày hỏi:

"Sao thế? Lại đau bụng hả? Chị mày không nấu nước gừng cho mày uống à?"

Thẩm Hạ ngẩng lên nhìn bà một cái, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng rồi lí nhí nói:

"Mẹ… chị có nấu, con cũng uống rồi… Chỉ là… bụng vẫn khó chịu lắm, chắc do hôm qua rơi xuống sông nên bị lạnh bụng… Giờ thì vừa đau… vừa đói…"

Vương Cúc Phân: "…"

Bà định nói chờ tí nữa có cơm, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt đáng thương của Thẩm Hạ, lời đến miệng lại nuốt xuống không nói được.

Trong lòng càng thêm nghi hoặc, con bé thứ hai nhà bà hôm nay sao cứ là lạ. Không chỉ nói nhiều hơn, mà thái độ với bà cũng không còn nhút nhát như trước nữa.

"Để mẹ rót ly nước ấm cho mày uống trước, cho ấm bụng. Cơm sắp chín rồi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc