Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 32

Trước Sau

break

Thẩm Hạ thì chẳng có chút thương xót nào. Cô hiểu rõ đứa nhóc này tâm tư đầy rẫy. Mà cô thì ghét nhất loại người trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu. Rõ ràng đã đồng ý với cô là không được nói bậy, vậy mà chưa được nửa ngày, nó đã lật mặt, còn muốn gọi Thẩm Xuân tới xử lý cô?

Nghĩ gì vậy chứ? Xem ra trận đòn hồi chiều còn quá nhẹ.

“Gì đấy? Mông hết đau rồi à? Có cần chị giúp em… nhớ lại không?”

Thẩm Hạ cầm dao gỗ nhẹ nhàng chọc vào đúng chỗ mông bị đánh của Thẩm Thu, lực không mạnh nhưng đủ khiến nó trắng bệch cả mặt. Nhìn cô như nhìn thấy ma quỷ, muốn kêu Thẩm Xuân nhưng cổ họng lại chẳng phát ra được âm nào.

Thẩm Hạ liếc nó một cái đầy chán ghét rồi thu dao gỗ lại, cúi xuống thì thầm vài câu bên tai.

Kết quả đúng như dự đoán, mặt Thẩm Thu trắng bệch như tờ giấy, cả người run như cầy sấy. Đến lúc này Thẩm Hạ mới hài lòng đứng dậy, vứt dao gỗ xuống đất rồi thản nhiên bước ra cửa.

Vừa đi đến ngưỡng cửa lại như sực nhớ ra gì đó, cô quay đầu lại phất tay gọi cậu nhóc vẫn còn đơ người ra bên cạnh:

“Em ra đây với chị.”

Xem ra, cô vẫn còn đánh giá thấp Thẩm Đông rồi. Tâm tư thằng nhóc này không thua gì Thẩm Thu đâu, chỉ là kiểu bụng dạ thâm sâu hơn thôi.

Ừm, khá hợp khẩu vị cô. Có điều, hiện tại vẫn chưa chịu nghe lời.

Không sao cả, trẻ con không nghe lời thường là vì bị đánh chưa đủ. Với loại cứng đầu như Thẩm Đông, cô có cách trị riêng.

Mà tất nhiên, cách với Thẩm Đông không thể giống cách xử lý Thẩm Thu được.

Nghe giọng điệu bình thản không chút cảm xúc của Thẩm Hạ, da đầu Thẩm Đông lập tức căng lên, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Cậu đảo mắt lia lịa, liếc sang Thẩm Thu đang ngoan ngoãn nằm bò trên giường đất, mông vô thức co lại một cái.

Thấy Thẩm Hạ đã bước ra đến cửa, cậu không dám chần chừ mà vội vàng nhấc chân đuổi theo, lòng thì thấp thỏm không yên.

Thẩm Hạ đi ra giữa sân mới dừng lại, ánh mắt trước tiên liếc vào trong bếp, nơi Thẩm Xuân đang bận rộn nấu nướng. Sau đó cô quay người lại, khoanh tay nhìn thẳng Thẩm Đông, nửa cười nửa không. Không nói câu nào, chỉ chăm chăm nhìn cậu.

Bị nhìn đến chột dạ, thân hình nhỏ của Thẩm Đông lắc lư một cái, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Thẩm Hạ như đang nhìn một con mồi. Tim cậu không hiểu sao khẽ run, giữa trời hè oi ả mà lại rùng mình một cái. Cậu lắp bắp mở miệng:

“Chị… chị hai, chị tìm em… có việc gì vậy?”

Thấy cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng, trong lòng Thẩm Hạ âm thầm cho cậu một điểm cộng. Thằng nhóc này sức chịu đựng cũng được phết đấy, bị mình nhìn chằm chằm suốt hai phút mà vẫn không gục, hơn hẳn cái tên nhóc hư Thẩm Thu kia.

Khóe môi khẽ thu lại, ánh mắt cô liếc về phía sân sau. Với thị lực tốt, cô nhìn thấy trên cây mơ sau vườn đang đậu vài con sẻ. Lông mày cô khẽ nhướng lên, có vẻ đã nghĩ ra cách dạy dỗ Thẩm Đông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc