Ra khỏi phòng, gió chiều mát lạnh thổi qua, cô mới phát hiện bên ngoài còn dễ chịu hơn trong nhà.
Đảo mắt nhìn quanh sân nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Đông đâu, ánh mắt dừng lại vài giây ở hướng phòng Thẩm Thu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười rồi cô cất bước đi thẳng đến đó.
Đến trước cửa phòng cũng chẳng buồn gõ, cứ thế đẩy cửa bước vào, làm hai anh em trong phòng đang bàn bạc bị giật mình.
Nhìn thấy Thẩm Hạ đứng ở cửa, miệng vẫn cười, Thẩm Đông phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, "vút" một cái đứng bật dậy, lập tức nghiêm chỉnh đứng thẳng, gọi lớn:
“Chị… chị hai, chị… đến rồi!”
Thẩm Hạ khá hài lòng với phản ứng của Thẩm Đông, ít nhất cậu ta vẫn còn biết dè chừng cô.
Nhìn lại Thẩm Thu đang nằm trên giường, ngoài chút chột dạ và hoảng hốt lúc đầu, bây giờ lại ngẩng đầu lên trừng mắt khiêu khích cô, như thể đã quên sạch lời cảnh cáo vừa rồi.
Thẩm Hạ khẽ cười, không rõ là thằng nhóc này trí nhớ kém hay là lúc chiều cô xuống tay quá nhẹ nên nó chẳng rút được tí kinh nghiệm nào.
Không sao cả, cô không ngại “nhắc bài” thêm lần nữa.
Ánh mắt đảo qua khắp căn phòng, vừa hay trông thấy một thanh dao gỗ dựng ở cạnh cửa, đồ chơi mà Thẩm Đại Trụ làm cho hai đứa con trai. Thẩm Hạ bước tới chỗ thanh dao. Dưới ánh nhìn kinh hoảng của Thẩm Đông, cô nhặt nó lên, thử sức nặng trong tay.
Lúc này, khóe môi Thẩm Hạ mang theo ý cười, động tác lắc dao trong tay càng khiến người ta sởn gáy. Thẩm Đông lập tức thấy bất ổn, theo bản năng siết chặt mông lại, hình ảnh Thẩm Thu bị đánh túi bụi lúc chiều lại hiện lên trong đầu.
Lời cảnh cáo mà Thẩm Hạ dành cho hai đứa cũng như vang vọng bên tai, cuối cùng Thẩm Đông mới cảm thấy sợ thật sự. Trong lòng âm thầm hối hận, lẽ ra cậu không nên ôm tâm lý may mắn vì Thẩm Hạ giờ đã hoàn toàn khác rồi, không phải kiểu bốc đồng nhất thời, mà là thật sự thay đổi.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Hạ cầm lấy dao gỗ, Thẩm Thu đã bị dọa đến mức lôi chăn trùm kín đầu.
Đến cái mông còn đang đau cũng chẳng quan tâm nổi nữa.
Thẩm Hạ khẽ cười, đi đến mép giường, lướt qua Thẩm Đông mà thẳng tiến đến “mục tiêu” trên giường. Cô dùng dao gỗ chọc chọc đống chăn bọc người kia, giọng mang theo ý cười:
“Ra đây.”
Nhưng với Thẩm Thu, giọng cười ấy chẳng khác gì ác quỷ đang rít bên tai. Cả người nhỏ xíu co rúm lại dưới chăn, run lẩy bẩy nhưng không dám lộ mặt.
Thấy dáng vẻ nhát cáy của nó, trong mắt Thẩm Hạ thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Nụ cười trên môi biến mất, giọng nói lạnh hẳn đi rồi lặp lại câu vừa rồi:
“Ra đây!”
Lần này giọng cô lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Thẩm Thu không dám do dự nữa, lời vừa dứt thì nó đã lật tung chăn ra. Chăn vừa mở, đầu chúi xuống, mông chổng lên, nằm sấp như con rùa lật ngửa, nhìn sao cũng thấy buồn cười. Gương mặt nhỏ tái nhợt, trán đổ mồ hôi rịn rịn, không rõ là bị dọa hay do nóng.