Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 30

Trước Sau

break

Nhưng người nằm trên giường dường như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không có phản ứng. Nụ cười trên mặt Thẩm Xuân dần tắt, ánh mắt cũng tối sầm lại, thoáng lộ vẻ không hài lòng.

Bình thường Thẩm Hạ tỉnh như mèo, chỉ cần có chút động tĩnh là bật dậy. Hôm nay dù là tiếng động trong sân hay tiếng chân cô ta cố tình làm mạnh lúc nãy đều to hơn bình thường, vậy mà Thẩm Hạ vẫn không có phản ứng gì.

Thẩm Xuân lập tức cho rằng Thẩm Hạ đang giả vờ ngủ.

Cô ta bước lại cạnh giường, đập lên cánh tay Thẩm Hạ, giọng chẳng mấy thiện cảm:

“Em hai, mau dậy đi, chị cả có chuyện muốn hỏi.”

Vì trong lòng đang khó chịu, lực tay vỗ lên người Thẩm Hạ cũng hơi mạnh. Thẩm Hạ từ tốn mở mắt, quay người lại, ánh mắt còn mơ màng nhìn người đang đứng bên giường, giọng lười biếng cất lên:

“Chị cả, chị về rồi à? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Nói xong, ánh mắt cô đảo qua Thẩm Xuân nhìn ra ngoài cửa, rồi hơi giật mình:

“Ơ kìa, chị cả, mặt trời sắp lặn rồi hả? Cha mẹ sắp về rồi à? Chị nấu cơm chiều chưa?”

Vừa nói, cô vừa loay hoay định ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu ớt, mới ngồi lên được nửa chừng đã lại ngã xuống, mệt mỏi nói với Thẩm Xuân:

“Chị cả, người em vẫn chưa khỏe, giờ chẳng còn chút sức lực nào. Cơm tối nay chắc phải nhờ chị rồi.”

Thẩm Xuân: “…”

Từ lúc cô ta vào phòng đến giờ còn chưa nói được câu nào.

Vậy mà Thẩm Hạ cứ như đoán trước được, một mạch nói ra hết những gì cô ta định hỏi.

Giờ đến lượt cô ta nghẹn lời.

Ánh mắt có phần nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ. Thấy cô đúng là không khỏe thật, trán đẫm mồ hôi, lúc này mới gạt bỏ suy nghĩ cô giả bệnh. Do lời nhắc vừa rồi của Thẩm Hạ, giờ cô ta cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện bênh vực Thẩm Thu nữa. Trời sắp tối rồi, cha mẹ sắp về.

Nếu về đến nhà mà thấy chưa có cơm, với tính khí của cha Thẩm chắc chắn sẽ kiếm chuyện với người nấu cơm hôm nay.

Thẩm Hạ đang bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi, đó là lý do chính đáng. Vậy thì người bị mắng chỉ có thể là cô ta.

Chiều nay cô ta còn trốn việc đồng áng, nếu cha mà hỏi hôm nay ở nhà làm gì, đúng là không biết nói sao cho xuôi.

Chiều nay cô ta mải tám chuyện với Vương Quế Hoa, nói chuyện quên cả thời gian, cứ tưởng về nhà sẽ thấy Thẩm Hạ đang nấu cơm, ai ngờ người ta còn chưa rời khỏi phòng.

“Em nghỉ ngơi đi, để chị vào bếp nấu cơm.”

Nói xong, Thẩm Xuân lập tức lao ra khỏi phòng. Không lâu sau, từ bếp bên vang lên tiếng xoong nồi lách cách.

Nghe thấy tiếng động đó, Thẩm Hạ lau mồ hôi trán. Căn phòng này đúng là không thể ở lâu, nóng đến chảy cả mỡ. Phải tìm cơ hội đổi sang phòng tốt hơn. Cô thấy phòng của anh em Thẩm Thu trông cũng ổn, mùa đông ấm, mùa hè mát.

Mà cô thì sợ nóng nhất đấy.

Ngủ cả buổi chiều, giờ chẳng buồn ngủ gì nữa, bụng cũng đói meo rồi.

Trở mình ngồi dậy, cô xuống giường đi giày, động tác dứt khoát chẳng còn tí dáng vẻ yếu ớt nào khi nãy trước mặt Thẩm Xuân.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc