Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 27

Trước Sau

break

Thẩm Xuân đẩy cửa phòng của Thẩm Thu ra, lập tức chạm phải ánh nhìn đầy tức giận của nó, tim cũng không khỏi giật thót một cái. Nhưng miệng vẫn nở nụ cười lấy lòng:

“Tiểu Thu, em không khỏe à? Sao giờ này lại ngủ thế?”

Thẩm Xuân biết rõ vị trí của hai đứa em sinh đôi trong lòng cha mẹ. Bình thường cô vẫn luôn chiều theo ý bọn nó, cũng hay nói mấy lời dễ nghe lấy lòng. Hai đứa nhóc này cũng biết điều, từ nhỏ đến lớn luôn tôn trọng cô chị cả này, chưa bao giờ đối xử với cô như với Thẩm Hạ. Bình thường cũng nghe lời cô răm rắp.

Thẩm Thu thấy Thẩm Xuân, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi hừ một tiếng, quay mặt đi.

Ánh mắt của Thẩm Xuân hơi lóe lên rồi bước tới mép giường đất, nhìn bóng lưng giận dữ của Thẩm Thu mà khóe môi hiện lên nụ cười mỉa mai. Trong lòng đoán chắc thằng bé lại gây sự đánh nhau rồi thua, giờ mới giở trò hờn dỗi.

Cô ta không khỏi có chút coi thường, rõ ràng lớn hơn cháu trai của đội trưởng hai tuổi, vậy mà đánh nhau toàn thua, chỉ biết về nhà giả vờ dữ dằn.

Nhưng mà... sao lần này lại không thấy thằng nhóc trút giận lên đầu Thẩm Hạ nhỉ? Trước giờ mỗi lần Thẩm Thu hay Thẩm Đông bị ăn hiếp bên ngoài, về nhà là tìm Thẩm Hạ mà xả. Hôm nay lại lạ đấy.

Ánh mắt Thẩm Xuân hiện lên tia tính toán sâu xa, cô ta ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ vai Thẩm Thu, giọng nói dịu dàng đầy cưng chiều:

“Tiểu Thu, ai bắt nạt em thế? Nói với chị cả đi, chị giúp em báo thù.”

Dĩ nhiên chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi. Cô ta đâu có ngu mà đi đắc tội với cháu trai đội trưởng chỉ vì hai đứa em trai phiền phức này.

Phải, Thẩm Xuân chưa từng thích Thẩm Thu và Thẩm Đông.

Trước khi cặp sinh đôi ra đời, cô ta là đứa được cưng chiều nhất nhà, cái gì tốt cũng ưu tiên cho cô. Nhưng từ khi hai đứa nhóc chào đời, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Đại Trụ và vợ đều dồn hết về phía bọn chúng, thứ tốt trong nhà cũng chẳng còn phần cô ta nữa.

Càng lớn, sự thiên vị ấy càng rõ rệt. Cô ta vốn là đứa con gái từng được cưng chiều nhất nhà bây giờ lại bắt đầu trở nên vô nghĩa. Nếu không nhờ cô ta khéo miệng, biết nhìn sắc mặt mà cư xử thì e rằng giờ cũng thành người thừa như Thẩm Hạ rồi.

Trong lòng cô ta luôn cho rằng chính cặp sinh đôi đó đã cướp mất sự yêu thương vốn thuộc về mình.

Cô ta hận. Nhưng là người thông minh, cô ta chưa bao giờ để lộ sự khó chịu đó trước mặt cha mẹ hay hai đứa em. Cô ta luôn thể hiện ra ngoài là một người chị tốt, con gái ngoan, biết quan tâm chăm sóc em trai.

Nghe Thẩm Xuân nói vậy, Thẩm Thu lập tức mừng rỡ mà quay đầu lại ngay, giọng mang theo cả sự phấn khích:

“Chị cả, chị nói thật chứ? Chị thật sự muốn giúp em trả thù à?”

Gương mặt Thẩm Xuân cứng lại một chút, cô ta không ngờ thằng bé lại tưởng thật, trong phút chốc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt đảo nhanh, trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc