Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 26

Trước Sau

break

Giọng cô ta không nhỏ, mà nhà thì chẳng cách âm, Thẩm Hạ ở trong phòng chắc chắn nghe thấy. Vậy mà sao vẫn không ra?

Mang theo sự nghi ngờ, Thẩm Xuân cao giọng thêm hai phần, hét vào trong phòng Thẩm Hạ:

“Em hai, cha mẹ sắp tan làm rồi, tới giờ nấu cơm rồi đấy!”

Tiếng gọi ấy không lôi được Thẩm Hạ ra khỏi phòng, ngược lại lại đánh thức Thẩm Thu đang ngủ trong phòng bên cạnh.

Mông vẫn đau, tâm trạng đang cáu kỉnh, khó khăn lắm mới chợp mắt được, giờ lại bị tiếng thét của Thẩm Xuân làm tỉnh giấc. Cơn đau lại ập tới, cơn cáu càng thêm dữ, nó quên luôn cả nỗi sợ Thẩm Hạ mà hét vọng ra cửa:

“Im đi! Có để người ta ngủ không đấy?”

Giọng tức giận của Thẩm Thu khiến Thẩm Xuân giật mình, cô ta nhìn Thẩm Đông đang đứng bên cạnh với vẻ khó hiểu:

“Thằng nhỏ bị gì thế? Sao giờ này lại ngủ?”

Bình thường, Thẩm Thu với Thẩm Đông tinh như sáo, xong việc cắt cỏ lợn là chạy tót ra ngoài chơi, chưa đến giờ ăn thì chẳng đứa nào chịu về.

Hôm nay lại lạ thật, giờ này chẳng những không ra ngoài chơi mà còn ở phòng ngủ?

Mắt Thẩm Đông lóe sáng, theo bản năng lại liếc về phía phòng Thẩm Hạ rồi lắp bắp:

“Em... em không biết!”

Thẩm Xuân nhìn Thẩm Đông đầy nghi ngờ. Cậu không biết? Không đúng, bình thường nó với Thẩm Thu là một cặp như hình với bóng cơ mà.

“Không phải lại đánh nhau với đám Tiểu Hổ đấy chứ?”

Tiểu Hổ là cháu trai của đại đội trưởng, nhỏ hơn hai anh em Thẩm Thu vài tuổi, nhưng to khỏe hơn hẳn. Nó rất hay kiếm chuyện với hai anh em này.

Vợ chồng Thẩm Đại Trụ vì nể mặt đại đội trưởng nên mỗi lần Thẩm Thu và Thẩm Đông bị đám Tiểu Hổ bắt nạt đều giả vờ không thấy. Dù sao đại đội trưởng là người có quyền lớn nhất trong làng, việc phân công lao động mỗi ngày đều do ông ta quyết định.

Nếu vì chuyện trẻ con mà đắc tội với đại đội trưởng, lỡ bị giao cho việc nặng nhọc, công điểm thấp thì đúng là không đáng. Vợ chồng Thẩm Đại Trụ đúng kiểu chỉ biết bắt nạt người nhà.

Thẩm Đông quay mặt đi, không trả lời.

Thẩm Xuân thấy có gì đó sai sai, khẽ cau mày. Cô ta sợ Thẩm Thu xảy ra chuyện, lát nữa Cha Thẩm và Mẹ Thẩm về nhà lại mắng mình. Dù sao chiều nay cô ta cũng không đi làm đồng.

“Để chị qua xem thằng nhỏ sao rồi.”

Mắt Thẩm Đông lại lóe sáng, vẫn không nói gì, đầu lại khẽ nghiêng về phía phòng Thẩm Hạ.

Trong phòng vẫn im lìm, như thể không hề nghe thấy tiếng động ngoài kia. Con mắt Thẩm Đông đảo qua đảo lại, ánh lên tia thích thú.

Chắc chắn lát nữa Thẩm Thu sẽ méc lại với chị cả, mà chị cả chắc chắn sẽ xử lý cái con ngốc kia. Con ngốc lần này tiêu rồi.

Cô có thể đánh hai anh em mình, nhưng chắc chắn không dám động vào chị cả.

Bình thường cô sợ chị cả nhất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc