Nước gừng mà thêm tí đường đỏ thì hiệu quả sẽ tốt hơn, vị cũng dễ uống hơn.
Nhưng Mẹ Thẩm không có ở nhà, cô cũng không tiện đi lục phòng người ta, cho nên đành thôi vậy. Cô cầm bát lên, dùng một tay bịt mũi, dốc sạch cả bát nước gừng trong một hơi.
Phần còn lại để tối uống tiếp, đến lúc đó cô phải nghĩ cách để Mẹ Thẩm chịu lấy đường đỏ ra.
Cùng là người trong nhà, không lý gì người khác được uống nước đường đỏ mà “bệnh nhân” như cô lại không được.
Nguyên chủ mỗi lần đến kỳ đều đau bụng nghiêm trọng, cô phải bắt đầu để tâm đến chuyện này. Uống mỗi nước gừng thì không đủ, xem ra phải tìm cách kiếm ít tiền đi viện khám mới được, chứ nguyên chủ mà trông chờ vào cặp cha mẹ vô lương tâm kia thì đừng mong gì.
Bụng đau khi đến tháng không phải chuyện nhỏ, nặng còn có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này. Trước đây nguyên chủ không để ý, nhưng giờ cái thân này là của cô rồi, cô phải tự chăm sóc cho tốt.
Uống xong nước gừng, cô rửa sạch bát, cất lại vào tủ rồi quay về phòng nằm nghỉ.
Cô cần lên kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Cô không phải nguyên chủ, dĩ nhiên không muốn làm "trâu già" trong cái nhà này nữa. Nếu có thể, cô chẳng thèm đi làm đồng luôn. Nhưng chuyện này không thể vội, phải tính toán cho kỹ.
Nằm trên giường đất, vừa nghĩ vừa lim dim, chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi. Thân thể nguyên chủ ngày thường làm lụng từ sáng sớm đến tối muộn, sức khỏe đã suy kiệt nghiêm trọng. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô luôn là người dậy sớm nhất và ngủ muộn nhất nhà.
Lâu lắm rồi cô mới được thảnh thơi nằm nghỉ thế này.
Thẩm Hạ tỉnh lại vì tiếng nói chuyện ngoài sân vọng vào. Cô vốn là người dễ tỉnh, giống hệt nguyên chủ, có chút động tĩnh là tỉnh ngay.
Cô nghiêng tai lắng nghe, hình như là Thẩm Xuân đã về. Nhìn vị trí mặt trời ngoài sân, lúc này mặt trời sắp lặn rồi, cũng không biết Thẩm Xuân đi đâu mà lấy có mỗi bộ đồ cũng mất tận nửa ngày. Mặt trời gần lặn mới vác xác về đến nhà.
Tiếng ngoài sân to hơn, giọng Thẩm Xuân không hài lòng truyền vào phòng.
“Tiểu Đông, chị hai mày vẫn chưa dậy à? Cha mẹ sắp từ ruộng về rồi, sao nó còn chưa nấu cơm?”
Thẩm Hạ bĩu môi, Thẩm Xuân nghĩ cũng đẹp đấy, còn muốn cô nấu cơm nữa cơ à? Chắc lang thang ngoài kia lâu quá nên quên luôn đầu óc ở đó rồi. Bây giờ cô không phải là Thẩm Hạ trước kia nữa, nghĩ cô sẽ nấu cơm cho cái nhà này ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, không sợ cô bỏ thuốc cho chết cả đám à?
Cô đã quyết rồi, từ giờ cơm nước trong nhà cô cũng không động tay nữa.
“Em... em không biết.” Giọng Thẩm Đông run run đáp lại.
“Em không thấy nó ra khỏi phòng à?”
Thẩm Đông ấp úng trả lời, giọng nhỏ tới mức Thẩm Hạ cũng chẳng nghe rõ.
Thẩm Hạ chẳng để tâm, trở mình rồi tiếp tục nằm yên. Dù gì cô cũng đang bệnh, phải nằm nghỉ ngơi mới đúng. Ánh mắt Thẩm Xuân liếc về phía căn phòng của Thẩm Hạ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.