Hít một hơi thật nhẹ, cô tự nhắc bản thân giờ chưa phải lúc để quan tâm đến vẻ bề ngoài, sống được mới là quan trọng nhất.
Lại nhìn kỹ gương mặt trong gương một lần nữa, cô chợt phát hiện gương mặt này, nếu xét kỹ thì các đường nét đều đẹp hơn Thẩm Xuân, lờ mờ còn có chút giống cô của kiếp trước. Đôi mắt to, mí đôi rõ ràng, nhìn kỹ còn có vài phần giống cặp em trai song sinh kia.
Mũi nhỏ nhắn, đầu mũi cao lên, chỉ là có vài nốt tàn nhang, Thẩm Hạ nhìn kỹ rồi đoán, chắc là vết nám do nắng cũng không nghiêm trọng. Sau này có điều kiện thì dùng mỹ phẩm che đi là được. Nhưng đó là chuyện sau này. Hiện tại, đến bữa ăn còn chưa đủ no, lấy đâu ra tâm trí lo chuyện làm đẹp?
Môi cũng không tệ, độ dày vừa phải, giờ có hơi tái nhợt nhưng dáng môi rất đẹp, đúng kiểu cô thích. Khi cười, má phải còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tóm lại, trừ làn da hơi tệ và thân hình quá gầy, thì mọi thứ khác cô đều khá hài lòng. Chiều cao cũng ổn, áng chừng khoảng một mét sáu lăm, chắc là di truyền từ người cha vô lương tâm Thẩm Đại Trụ.
Thẩm Đại Trụ cao tầm mét bảy tám, ngoại hình cũng không tệ. Cô và cặp em song sinh thừa hưởng đôi mắt to và mí đôi ấy chính là từ ông ta.
Còn Vương Cúc Phân thì kém hơn nhiều, cao chưa tới mét sáu, Thẩm Xuân giống bà hoàn toàn, từ chiều cao đến đường nét gương mặt. Thẩm Hạ nghĩ, lý do Thẩm Xuân được mẹ thương hơn, chắc cũng vì trông giống bà.
Xác nhận nhan sắc của mình cũng tạm ổn, cuối cùng Thẩm Hạ cũng thấy yên lòng. Dù ở thời đại nào, con gái vẫn luôn để ý đến vẻ ngoài của mình mà.
Thẩm Hạ đặt lại chiếc gương nhỏ của Thẩm Xuân vào ngăn kéo, tâm trạng vì gương mặt của mình mà tốt lên không ít.
Khóe môi cong cong, cô bước vào bếp. Không thấy Thẩm Đông đâu, lửa trong bếp cũng đã tắt từ lâu, bát nước gừng thì đã được múc ra để trên bàn chờ nguội.
Cô liếc nhìn vào trong nồi, đã được rửa sạch sẽ. Phải nói là, thằng nhóc Thẩm Đông này đúng là biết điều.
Tâm trạng vì Thẩm Đông biết điều mà lại tốt thêm mấy phần, ngay cả cái bụng đang đau âm ỉ cũng thấy đỡ hơn hẳn. Cô cúi xuống tủ bếp lấy một cái bát nhỏ, rót ra một bát nước gừng. Ngửi thấy mùi gừng cay xộc vào mũi, ánh mắt cô khẽ động, cô nhớ trong phòng Mẹ Thẩm có đường đỏ.
Chỉ là, thời này đường đỏ quý như vàng, ngày thường Mẹ Thẩm còn chẳng nỡ mang ra dùng. Chỉ khi nào nhà có khách quan trọng hoặc hai anh em sinh đôi trong nhà thèm quá đòi uống nước đường, bà mới chịu lấy ra một chút.
Thẩm Xuân thỉnh thoảng nói khéo vài câu còn có thể được nếm tí đường.
Chỉ có nguyên chủ, người vừa không được lòng cha mẹ lại vừa chậm miệng là chưa từng được nếm dù chỉ một chút đường đỏ của nhà mình. Khóe môi Thẩm Hạ khẽ nhếch, cô cảm thấy con gái đến tháng thì phải được uống nước đường đỏ.