Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 23

Trước Sau

break

Mà vừa hay, cô vốn cũng chẳng thích làm việc nhà.

Cô quyết định rồi, mấy việc nhà đáng ra là phần cô, sau này giao hết cho hai thằng em này, coi như chúng nó chuộc lỗi vì những gì từng làm với nguyên chủ. Cô cũng chẳng sợ chúng không chịu, có ý kiến thì đưa nắm đấm ra nói chuyện, một trận là giải quyết được hết.

Thẩm Đông cảm thấy ánh mắt Thẩm Hạ nhìn mình như đang tính toán điều gì, trong lòng run rẩy, thầm nghĩ chẳng lẽ chị phát hiện ra chuyện gì rồi? Mông bỗng rụt lại, thân thể nhỏ nhắn lập tức đứng thẳng tắp, việc hâm nóng đơn giản mà làm như đang chuẩn bị nấu đại tiệc.

Thẩm Hạ thấy vậy thì buồn cười, cô cực kỳ hài lòng với hiệu quả “giáo dục bằng vũ lực” của mình.

Thu lại ánh mắt, cô liếc quanh căn bếp, khi nhìn thấy cái lu nước gần đó, ánh mắt hơi sáng lên, bước chân cũng đi về phía đó.

Cô vẫn chưa biết gương mặt này trông thế nào. Cúi đầu nhìn đôi tay gầy gò khô khốc của mình, lại nghĩ đến nhan sắc của Thẩm Xuân, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Ba bước hai bước chạy tới trước chum nước, nhấc nắp đậy bên trên xuống, cúi đầu liếc vào bên trong. Lờ mờ thấy được vài nét đại khái, nhưng hình dạng cụ thể thì nhìn chẳng rõ.

Thẩm Hạ nhớ Thẩm Xuân có một chiếc gương, là hồi trước cô ta nài nỉ Vương Cúc Phân mua cho. Khi ấy Vương Cúc Phân còn nói hai chị em cùng dùng, miệng thì hứa vậy, nhưng thật ra chẳng cho cô đụng vào một lần. Cái gương đó Thẩm Xuân quý như bảo bối, ngày thường soi xong là giấu kỹ trong ngăn kéo riêng của mình.

“Gừng nấu xong thì giúp chị múc ra để lên bàn, rồi em làm việc của mình đi.”

Thẩm Hạ dặn Thẩm Đông một câu, rồi cất bước đi ra ngoài cửa bếp.

Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, cô lại quay đầu nói một câu khiến Thẩm Đông ngơ ngác không hiểu:

“Thẩm Đông, chị vẫn luôn thấy em là người thông minh nhất trong cái nhà này, cho nên... em hẳn phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

Nói xong, cô trầm ngâm nhìn Thẩm Đông một cái, rồi mới bước ra khỏi gian bếp.

Thẩm Đông nhìn bóng lưng Thẩm Hạ rẽ vào phòng bên cạnh mới thu lại ánh mắt, cúi đầu suy nghĩ về ý nghĩa câu nói vừa rồi của cô.

Mãi đến khi nồi nước gừng trong bếp sôi ùng ục, cậu mới hoàn hồn lại, vội vàng cầm que củi dập tắt lửa trong bếp, rồi đứng dậy múc nước gừng ra.

Nhìn bát nước gừng đặt trên bàn, ánh mắt cậu thoáng lóe lên. Câu nói đầy ẩn ý của Thẩm Hạ lại vang vọng bên tai, cuối cùng không dám lén bỏ gì vào trong.

Thẩm Hạ lấy chiếc gương từ ngăn kéo của Thẩm Xuân, ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn kỹ gương mặt phản chiếu bên trong. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô vẫn bị hình ảnh trong gương dọa cho sững người. Nhìn qua, gương mặt ấy chẳng có gì gọi là xinh đẹp.

Làn da vàng vọt xám xịt chẳng khác gì Thẩm Xuân, hoàn toàn không thể so với kiếp trước của cô.

Kiếp trước, cô là một đại mỹ nhân chính hiệu, nước da trắng lạnh tự nhiên, không cần son phấn vẫn nổi bật.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc