Mà Thẩm Hạ cũng chẳng quan tâm nó nghĩ gì, nếu dám giả vờ vâng lời ngoài mặt mà âm thầm chống đối, cô có thừa cách để xử.
Chuyện khác cô không dám mạnh miệng, nhưng riêng khoản trị đám tiểu tử như Thẩm Thu thì cô có cả trăm chiêu, cứ xem thử xương cốt của nó cứng được bao lâu.
Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Đông đã thấy Thẩm Hạ đứng không xa trước cửa phòng, chỉ thấy cô khom người ôm bụng, dáng vẻ uy phong khi đánh Thẩm Thu khi nãy chẳng còn lại chút nào.
Ánh mắt loé lên, cậu ta bước lên một bước, “Chị... chị hai, chị gọi em có chuyện gì vậy ạ?”
Thẩm Hạ quay đầu lại, nhìn đứa em trai xem như ngoan ngoãn trước mặt rồi chỉ tay về hướng nhà bếp: “Trên bàn bếp có bát nước gừng, em đem hâm nóng giúp chị.”
Thẩm Đông cứng người trong chốc lát, ánh mắt có phần phức tạp nhìn Thẩm Hạ, cậu thật không ngờ cô gọi mình ra chỉ để nhờ hâm nóng nước gừng.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cậu và Thẩm Thu là con trai trong nhà, số lần bước chân vào bếp đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Đại Trụ và vợ vốn trọng nam khinh nữ, lại thêm tư tưởng cổ hủ, giống hệt đám người nhà quê khác nên cho rằng bếp núc là nơi con gái phải lui tới. Hai cục cưng Thẩm Thu và Thẩm Đông từ nhỏ chưa từng phải đụng đến việc bếp núc.
Nhưng nhóm lửa, đun nước thì vẫn biết. Trẻ con nông thôn sớm biết lo toan, hai anh em đã mười tuổi, dù bố mẹ có cưng chiều đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi vài việc đồng áng.
Giờ mỗi ngày họ đều phải lên núi cùng lũ trẻ trong làng cắt cỏ heo, mỗi đứa một ngày cũng kiếm được hai điểm công.
“Dạ... em đi ngay.”
Giờ Thẩm Đông chẳng dám cãi Thẩm Hạ, dù trong lòng không vui cũng không dám phản bác.
Cậu vẫn chưa đoán ra tính tình hiện tại của Thẩm Hạ. Một mặt cảm thấy cô chắc bị ngã xuống sông rồi đầu óc có vấn đề mới thay đổi tính cách, một mặt lại nghĩ giống như lời cô nói là tự nhiên thông suốt ra. Dù là nguyên nhân nào, Thẩm Đông cũng hiểu rõ, bây giờ đụng đến Thẩm Hạ là rước họa vào thân.
Dù thông minh hơn Thẩm Thu, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, kiểu biến đổi đột ngột như Thẩm Hạ, trong lúc nhất thời cậu không tài nào hiểu nổi.
Thẩm Hạ khẽ “ừ” một tiếng, đi theo sau Thẩm Đông vào bếp. Cô phải trông chừng thằng nhóc này, lỡ đâu trong lòng không thoải mái lại giở trò. Trong ký ức của nguyên chủ, mấy trò như nhổ nước bọt vào bát cơm, bỏ sâu bọ vào đồ ăn, hai tên nhóc thối này xưa nay làm chẳng ít.
Ánh mắt bất mãn ban nãy trên mặt Thẩm Đông, cô cũng đâu có bỏ qua.
Không cần đoán cũng biết, thằng nhóc này là sợ cô đánh nên mới không dám cãi. Xem ra chiêu "giết gà dọa khỉ" hôm nay hiệu quả ra trò đấy chứ.
Trong bếp.
Thẩm Đông bận rộn nhóm lửa hâm nóng nước gừng, động tác rất thuần thục, Thẩm Hạ khoanh tay đứng ở cửa quan sát cậu.
Ánh mắt cô khẽ động, trong lòng đã có tính toán. Trẻ con mà, phải cho chúng nó làm quen với việc nhà. Hai anh em nhà này trước kia bắt nạt nguyên chủ không ít, suy cho cùng là vì rảnh quá. Từ giờ nên để chúng bận rộn một chút.