Bên phía còn lại của bếp có dựng một cái chòi, bình thường để chứa củi và mấy món lặt vặt. Trong chòi chừa lại một khoảng nhỏ để phụ nữ trong nhà tắm rửa vào mùa hè, xung quanh được che bằng rèm đan từ rơm, tắm rửa cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Còn mùa đông ở đây hiếm khi có ai tắm, vì lạnh quá.
Thẩm Hạ ngồi xuống ghế đá, xoa bụng một lát, ánh mắt đảo quanh nhìn kỹ nơi mình sẽ sống sau này.
Dù trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng khi thực sự đối mặt với điều kiện sống kham khổ thế này, tim cô vẫn thắt lại. Mọi thứ chẳng khác gì cảnh trong phim cô từng xem về cuộc sống thập niên 70. Thật sự là ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, vật chất thiếu thốn vô cùng, thời đại mà cái gì cũng cần tem phiếu, ra khỏi làng còn phải có giấy giới thiệu.
Nhưng những điều đó với Thẩm Hạ đều có thể vượt qua, vì điểm mạnh nhất của cô chính là khả năng thích nghi, đến đâu cũng có thể xoay xở để sống tốt.
Bất kể hoàn cảnh nào, cô cũng có thể tự tìm đường đi cho mình. Bụng lại đau âm ỉ, chắc là bát nước gừng lúc nãy đã hết tác dụng.
Cô vịn vào bàn đá, chậm rãi đứng dậy, định ra bếp xem thử chỗ nước gừng Thẩm Xuân nấu còn không. Trên thớt trong bếp có một cái bát lớn sứt miệng, bên trong vẫn còn đầy nước gừng nhưng đã nguội lạnh.
Lúc này bụng đau đến mức không muốn tự tay làm gì, ánh mắt Thẩm Hạ lóe lên, cô rời khỏi bếp, bước đến cửa phòng của hai anh em Thẩm Thu và Thẩm Đông, rồi gọi vọng vào:
“Thẩm Đông, ra đây một chút.”
Sở dĩ gọi Thẩm Đông là vì cô cảm thấy cậu ta biết điều, sẽ không dám từ chối yêu cầu của cô. Hơn nữa, nó không bị đánh, mông không đau, vẫn có thể ngồi nhóm bếp.
Bên trong, vừa nghe thấy tiếng Thẩm Hạ, hai anh em đồng loạt rùng mình, Thẩm Thu còn hoảng hốt kéo nhẹ tay áo của Thẩm Đông.
“Chị ta... chị ta không định đánh anh nữa chứ?”
Thẩm Đông cũng sợ, nhưng không dám chần chừ vì cái tên Thẩm Hạ gọi chính là cậu. Cậu ta vội vàng đáp:
“Ra... ra liền đây!”
“Anh nằm úp trên giường nghỉ chút đi, em ra ngoài xem thử.” Cậu dặn dò. Sở dĩ kêu nằm úp là vì mông của Thẩm Thu sưng to, vừa ngồi xuống ghế hay giường là đau đến phát khóc. Cũng chính vì thế mà hai đứa vừa nghe tiếng Thẩm Hạ là run như cầy sấy.
Mông của Thẩm Thu giờ nhìn mà thấy thảm, không chỉ sưng đỏ mà còn hằn rõ vết bàn tay. Tuy nó không tự nhìn thấy được, nhưng Thẩm Đông thì thấy rõ mồn một.
Nhìn cái mông sưng vù của anh trai, Thẩm Đông theo phản xạ liền siết chặt mông mình, cảnh tượng Thẩm Hạ tét mông Thẩm Thu bất chợt lại hiện về sống động.
Thẩm Thu ngoan ngoãn nằm sấp xuống, môi mấp máy, cuối cùng nén ra một câu:
“Em... em cẩn thận đấy.” Cái con đàn bà điên ấy tàn nhẫn lắm.
Dĩ nhiên, câu phía sau thì nó không dám nói ra. Nó sợ bị đánh tiếp, ai biết được Thẩm Hạ có đang rình nghe ngoài cửa sổ không. Bề ngoài, Thẩm Thu buộc phải khuất phục trước sức mạnh của Thẩm Hạ, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ mình nó biết.