Về phần thay đổi này, Thẩm Đông đoán chắc là do lần ngã xuống sông.
Mặt khác, trong lòng cậu ta còn có chút hưng phấn, chị Hai bây giờ lợi hại như vậy, sau này đi ra ngoài cũng có mặt mũi. Từ giờ bọn Tiểu Hổ trong làng chắc chắn không dám bắt nạt mình và Thẩm Thu nữa.
Chị hai của cậu ta là người có thể bẻ gãy cây gậy to bằng tay không cơ mà!
Ngay cả chú Đại Dân là người giỏi nhất trong làng thì chắc cũng chưa chắc làm được vậy.
Chú Đại Dân trước đây từng đi bộ đội đấy.
Thái độ biết điều của Thẩm Đông khiến Thẩm Hạ rất hài lòng. Cô liếc nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi, còn mỉm cười với hắn một cái.
Thằng nhóc này hợp gu cô, sau này nhất định phải thu phục cho bằng được.
“Còn mày?” Thẩm Hạ thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi Thẩm Thu vẫn đang ngồi bệt dưới đất.
Thẩm Thu như bị dọa đến ngu người, ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu, môi run run mãi mới bật ra được tiếng:
“Bi... biết rồi, chị... chị hai.”
Thẩm Hạ cũng chẳng quan tâm nó có thật sự nhớ kỹ hay không. Nếu nó dám nói dối cô, sau này lại đánh thêm một trận nữa là xong. Trẻ con không nghe lời, nói cho cùng là do đòn chưa đủ nặng.
“Hừ, nhớ cho kỹ lời mình vừa nói. Chị không còn là Thẩm Hạ của trước đây nữa. Lúc rơi xuống sông, đầu chị tự nhiên tỉnh ra. Từ nay về sau, chị đây sẽ sống vì mình. Nếu tụi mày còn dám bắt nạt chị như trước, chị đảm bảo sẽ cho tụi mày nếm đủ những uất ức mà chị từng chịu. Chị nói được làm được.”
Nói xong, Thẩm Hạ lạnh mặt siết chặt tay, các khớp ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc” đáng sợ.
Thẩm Thu lập tức dập tắt chút ảo tưởng còn sót lại. Nó dám chắc, nếu mình dám nuốt lời, dám mách lẻo chuyện hôm nay với cha mẹ thì Thẩm Hạ nhất định sẽ tìm cơ hội đánh cho nó thêm trận nữa.
Cơn đau nhức dưới mông như một lời nhắc nhở về sự tàn nhẫn của Thẩm Hạ, khiến nó chẳng dám có thêm bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào nữa. Nó... sau này cũng sẽ cố gắng không bắt nạt Thẩm Hạ nữa.
Thấy lời cảnh cáo của mình đã có tác dụng, khóe môi Thẩm Hạ khẽ nhếch lên.
“Đã hiểu rõ rồi thì đứng dậy đi, ai có việc gì thì lo làm việc đó, đừng đứng thộn ra ở đây.”
Thẩm Thu và Thẩm Đông không dám cãi lời, Thẩm Đông nhanh chóng kéo Thẩm Thu dưới đất dậy, hai đứa đỡ nhau bước vào căn phòng bên tay phải, đó là phòng của hai anh em.
Nhà họ Thẩm có bốn gian nhà đất, vợ chồng Thẩm Đại Trụ ở gian nối liền với nhà chính, còn phòng của Thẩm Thu và Thẩm Đông thì ngay bên cạnh.
Tự nhiên, hai phòng này là tốt nhất trong nhà, sáng sủa, rộng rãi hơn hẳn phòng của Thẩm Xuân và Thẩm Hạ.
Hai chị em Thẩm Hạ thì phải ở căn phòng sát bên bếp, thật sự mùa đông thì lạnh buốt, hè lại nóng hầm hập, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo họ là con gái, trong nhà phòng tốt tất nhiên không đến lượt họ.