Khóe mắt liếc thấy Thẩm Đông còn đang đứng đực ở cổng sân, cô ngoắc tay gọi:
“Vào đây đóng cổng lại.”
Thẩm Đông nghe thấy Thẩm Hạ gọi mình thì thân hình gầy yếu run lên, muốn quay đầu chạy nhưng chân nhũn như không có sức, lại đụng trúng ánh mắt như cười như không của Thẩm Hạ, thế là chẳng hiểu sao chân bước thẳng vào sân, ngoan ngoãn đóng cổng lại.
Dưới ánh mắt mỉm cười của Thẩm Hạ, cậu ta từ từ đi đến bên bàn đá, chưa kịp đợi cô lên tiếng đã tự động đứng nghiêm chỉnh.
Thái độ ngoan ngoãn chưa từng thấy.
Thẩm Hạ nhướng mày. Cùng là sinh đôi, Thẩm Đông đúng là biết điều hơn Thẩm Thu nhiều. Theo ký ức của nguyên chủ, mỗi lần gây chuyện đều là Thẩm Thu chủ động châm ngòi, Thẩm Đông thì rất ít khi ra tay, nhiều nhất chỉ là không thèm để ý đến nguyên chủ.
Thẩm Hạ khẽ động tâm, nếu sau này Thẩm Đông biết điều, có thể cân nhắc thu cậu ta về dưới trướng. Thêm một người hỗ trợ còn hơn là một mình chiến đấu.
Thẩm Hạ cầm cây gậy to cỡ bắp tay ấy nhẹ nhàng gõ gõ vào lòng bàn tay, mỗi lần gõ, cả Thẩm Thu và Thẩm Đông lại run lên một cái, như thể sợ cây gậy kia sẽ quật lên người mình bất cứ lúc nào.
Thẩm Hạ cũng không vội mở miệng, chỉ nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào cặp song sinh.
Cuối cùng, khi thấy sắc mặt hai đứa ngày càng tái xanh, trán bắt đầu rịn mồ hôi, cô mới dừng động tác gõ cây gậy xuống đất. Ý cười trên mặt tắt sạch, trong chớp mắt chuyển sang lạnh lùng, giọng cũng trở nên băng giá:
“Chuyện ban nãy chỉ là cảnh cáo. Nếu sau này còn dám chỉ tay vào chị, không biết tôn trọng chị đây, kết cục của hai đứa sẽ giống như cây gậy này.”
Nói xong, Thẩm Hạ đặt cây gậy to bằng cánh tay ngang đầu gối, nâng chân, dùng cả hai tay, “rắc” gậy gãy đôi.
Thẩm Thu hoảng loạn đến mức ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ đầy sợ hãi. Thẩm Đông còn đỡ hơn một chút, vẫn đứng được, nhưng chân run cầm cập, ánh mắt nhìn cô như thể đang nhìn thấy ác quỷ.
Thẩm Hạ quay lưng lại, khẽ thở ra một hơi, dù sao cũng không phải thân thể của mình, dùng sức vẫn chưa quen. Thân thể nguyên chủ quá yếu, cô phải nghĩ cách bồi bổ gấp.
Ban nãy suýt nữa mất mặt rồi, may là cuối cùng vẫn bẻ gãy được cây gậy, hiệu quả cũng đúng như cô dự tính, cặp song sinh bị dọa cho sợ mất mật.
Cô xoay người lại, mặt không biểu cảm, tiếp tục lạnh giọng đe dọa:
“Chị cũng không muốn nghe mấy lời chói tai trong nhà nữa. Hai đứa nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Đông lập tức gật đầu lia lịa.
“Nhớ... nhớ rồi, chị... chị hai.”
Lúc này ngay cả “chị hai” cũng gọi ra rồi, rõ ràng là bị Thẩm Hạ dọa đến vỡ mật.
Trong lòng Thẩm Đông lúc này cực kỳ mâu thuẫn, một mặt thì thấy chị Hai luôn mềm yếu đột nhiên thay đổi quá lớn, như biến thành người khác vậy.
Nhưng ngoài tính cách ra thì chẳng thay đổi gì khác, lúc nãy cậu ta còn tranh thủ liếc trộm phía sau tai của Thẩm Hạ, vết bớt đỏ vẫn còn đó, chứng minh cô vẫn là chị hai của mình.