Nhưng sau khi vừa tròn mười tám tuổi, công ty của bố cô đột nhiên phá sản vì làm ăn thua lỗ, từ thiên kim tiểu thư nhà giàu khiến ai cũng phải ghen tỵ, cô rơi xuống đáy vực, trở thành cô bé đáng thương phải làm đủ thứ việc lặt vặt chỉ để trang trải học phí.
Đúng là họa vô đơn chí, câu này chẳng sai chút nào. Chẳng bao lâu sau khi công ty gia đình phá sản, bố mẹ cô lại gặp tai nạn xe và qua đời, để cô hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi.
May mà từ nhỏ cô đã khá mạnh mẽ, sau khi bố mẹ mất có một thời gian buông thả bản thân, rồi dần dần cũng vượt qua nỗi đau mất người thân.
Cô vừa làm thêm vừa học hết đại học. Năm nay vừa mới tốt nghiệp, đã nộp hồ sơ cho mấy công ty nhưng chưa chỗ nào trả lời chính xác, thế là tạm thời nhận việc dạy taekwondo để kiếm sống.
Từ nhỏ cô đã theo một ông cụ biết võ trong làng học quyền cước. Mười tuổi chuyển nhà lên thành phố, mẹ lại đăng ký cho cô vào lớp taekwondo. Từ học võ chuyển sang học taekwondo, học suốt bảy tám năm, mãi đến khi công ty gia đình gặp chuyện mới ngừng lại.
Cũng may nhờ hồi bé học được không ít kỹ năng, nên sau khi gia đình sa sút, cô vẫn có thể dựa vào những thứ đó để nuôi sống bản thân. Thẩm Hạ thu lại dòng suy nghĩ, kéo Thẩm Thu đang còn gục đầu lên bàn đá khóc thút thít xuống đặt lên mặt đất, rồi ngồi lên băng ghế bên cạnh, mặt lạnh hỏi:
“Sau này còn dám chửi tôi nữa không?”
Thẩm Thu định phản bác, nhưng vừa chạm phải gương mặt âm trầm của Thẩm Hạ, mông bỗng co rúm lại, đôi mắt đen nhánh đảo một vòng, lí nhí đáp một tiếng như muỗi kêu, đến mức Thẩm Hạ chẳng nghe rõ.
Ánh mắt Thẩm Hạ lóe lên, cô tất nhiên không bỏ sót ánh mắt láo liên của Thẩm Thu, chẳng cần đoán cũng biết tên nhóc này đang tính gì.
Muốn chờ bố mẹ Thẩm tan làm về rồi mách lẻo à?
Cô chẳng sợ chuyện đó. Với cặp bố mẹ "rẻ tiền" của nhà họ Thẩm này, cô còn chưa coi ra gì. Nhưng vấn đề là cái thời đại hiện tại này có hơi đặc biệt, người thời này rất coi trọng đạo hiếu. Để tránh bị bố mẹ "rẻ tiền" kia dùng đạo đức trói buộc, hiện tại cô vẫn chưa thể chính diện đối đầu với họ.
Cặp bố mẹ thiên vị của nguyên chủ bề ngoài thì có vẻ hiền lành, nhưng trong lòng lại rất tàn nhẫn. Không loại trừ khả năng sẽ làm ra chuyện gì quá đáng. Dù sao trong sách, nguyên chủ cũng bị bố mẹ ruột bán cho một lão góa vợ ở làng bên.
Nên tạm thời, cô không thể trở mặt với họ được. Ít nhất phải đợi đến khi cô chuẩn bị xong đường lui, đòi lại công bằng cho nguyên chủ.
Dù gì thì cô đã chiếm lấy thân xác của nguyên chủ, cả về lý lẫn tình đều nên làm gì đó cho cô ấy. Chuyện mà nguyên chủ không dám làm lúc còn sống, cứ để cô làm thay vậy.
Ánh mắt Thẩm Hạ đảo một vòng quanh sân, nhìn thấy góc tường có cây gậy to cỡ bắp tay người lớn dựng thẳng, cô đứng dậy, đi tới nhặt lấy cây gậy, vung vẩy trong tay.