“Vậy em phải nói cho chị biết, ai bắt nạt em chứ?”
Đầu óc cô ta cũng không nghỉ, đang vội nghĩ cách thoát thân. Nếu đúng như cô đoán, là cháu trai đội trưởng bắt nạt thằng bé thì phải kiếm lý do gì đó để lảng sang chuyện khác.
Nghe hỏi, Thẩm Thu lập tức nhớ tới "hung thủ" khiến mình bị đánh. Trong phút chốc bị cơn giận làm mờ lý trí, no quên luôn lời đe dọa của Thẩm Hạ, quên cả vết thương nơi mông. Thế là nó bật dậy một cái, chẳng may kéo trúng chỗ đau rồi “á” một tiếng hét thảm, hai tay ôm chặt lấy mông.
Tiếng kêu đau của Thẩm Thu kéo Thẩm Xuân về thực tại. Cô ta theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, giật mình suýt nữa bật thốt thành tiếng. Chỉ thấy mặt Thẩm Thu trắng bệch, trán rịn mồ hôi, nét mặt đau đớn đến méo xệch, cả người quỳ trên giường, hai tay giữ chặt mông.
“Tiểu Thu, em làm sao thế?!”
Thẩm Thu không lên tiếng, vẫn giữ tư thế quỳ một chân để nghỉ lấy sức, mãi đến khi cơn đau nơi mông dịu đi đôi chút mới từ từ nằm úp xuống. Lời đe dọa của Thẩm Hạ vang lên đúng lúc bên tai, khiến nó càng thêm giằng xé trong lòng.
Nó vô cùng do dự vừa sợ nếu mách lẻo thì sẽ bị Thẩm Hạ trả thù, lại vừa cảm thấy nếu im lặng nghe theo lời cô thì nuốt không trôi cơn giận trong lòng.
Bình thường chỉ có nó với Thẩm Đông bắt nạt Thẩm Hạ, làm gì từng chịu qua cái nhục như hôm nay!
“Tiểu Thu, rốt cuộc em làm sao vậy? Em mau nói với chị cả một câu đi, em định làm chị lo chết à?”
Thẩm Xuân lần này thực sự cuống rồi. Mặt Thẩm Thu vì đau mà tái nhợt, chắc chắn là bị thương không nhẹ. Cô ta sợ lát nữa vợ chồng Thẩm Đại Trụ về mà đổ lỗi lên đầu mình nên muốn tranh thủ biết nguyên nhân trước, còn kịp nghĩ cách đối phó.
Thẩm Thu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tạm gác lại nỗi sợ Thẩm Hạ, trong giọng nói lộ rõ vẻ căm giận:
“Là Thẩm Hạ, là con tiện nhân Thẩm Hạ đánh em đấy, chị cả, chị đi báo thù giúp em đi!”
Thẩm Thu nghĩ giống hệt Thẩm Đông, Thẩm Hạ có thể dám đánh nó, nhưng tuyệt đối không dám động vào chị cả.
“Thẩm Hạ? Chị hai đánh em á?” Thẩm Xuân nhíu mày, trong mắt đầy nghi hoặc.
Cô ta thấy Thẩm Thu đang nói dối. Thẩm Hạ mà dám đánh Thẩm Thu sao? Bình thường gặp cặp song sinh này là co rúm như chuột thấy mèo, còn không kịp tránh, làm gì dám ra tay?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Thẩm Xuân, Thẩm Thu tức đến phát điên, nghiến răng nghiến lợi:
“Chính là cô ta! Chị cả, em không nói dối, là con tiện nhân Thẩm Hạ đánh em, cô ta đánh sưng cả mông em rồi! Chị cả, em đau lắm, chị đi báo thù cho em được không?”
Thấy bộ dạng của Thẩm Thu không giống đang nói dối, lại nhớ tới ánh mắt lấp liếm của Thẩm Đông lúc nãy ở cửa, cộng thêm sự bất thường của Thẩm Hạ hôm nay, Thẩm Xuân cũng bắt đầu tin vài phần.
Trong lòng cô ta bất giác nhìn Thẩm Hạ bằng con mắt khác, không ngờ cái đứa hay chịu thiệt ấy lại có ngày vùng lên phản kháng.