Tần Vân Dã liếc nhìn bộ đồ ngủ của mình, rồi nhìn đồng hồ đã quá giờ bình thường anh làm việc và nghỉ ngơi, còn có thể làm gì nữa... chỉ là đang chờ tin nhắn.. của 1 người.
Nhưng anh ta sẽ không bao giờ nói những lời như vậy, vì vậy anh ấy chỉ bình tĩnh nói: "Giải quyết một số công việc."
Sau hai giây im lặng, anh ta hơi nâng giọng lên để nhấn mạnh: "Còn cô thì sao?"
Anh muốn biết cô bé mấy nay không liên lạc với hắn,là đang làm cái gì.
Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn nhẵn mịn, ánh trăng lặng lẽ lọt vào phản chiếu tín hiệu nguy hiểm.
Hoặc có thể sự mới lạ đã nhanh chóng biến mất.
Khi gửi tin nhắn, Du Hoan có thể thoải mái trò chuyện, nhưng khi gọi điện trực tiếp thì khác, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, giọng điệu thay đổi rất nhỏ cũng có thể thay đổi bầu không khí.
Không biết vì sao, Du Hoan có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tấm rèm màu be trước mặt, lắp bắp nói: "Tôi? Tôi gọi anh..."
Cảm thấy toàn bộ sự chú ý của cô bé đều tập trung vào mình, đáp án giờ đây có vẻ không còn quan trọng nữa.
Lông mày của Tần Vân Dã giãn ra, anh đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng.
Hệ thống nhắc nhở Du Hoan đã nhiều ngày không tặng hoa cho anh, nhưng Tần Vân Dã gần đây dường như không có ý định đi học.
Du Hoan nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai em có thể gặp anh không?"
"Tôi hơi bận việc một chút."
Đúng như dự đoán, cô nhận được lời từ chối lạnh lùng.
Du Hoan bĩu môi, như vậy sao có thể tiếp tục nhiệm vụ được đây?
Giây tiếp theo, Tần Vân Dã nói: "Em có thể đến công ty tìm tôi, tôi đã gửi địa chỉ cho em rồi."
?
Tập đoàn Tần thị.
Du Hoan ngước nhìn tòa nhà văn phòng cao lớn nguy nga, bắt đầu lo lắng về tình thế tiến thoái lưỡng nan mà cô sẽ phải đối mặt khi bước vào.
Trong cốt truyện, vai nữ phụ không có cuộc hẹn và không có nam chính phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể vào được.
Tay cầm bó hoa vừa mới mua, Du Hoan thận trọng bước vào dưới sự giám sát của đội bảo vệ hai bên, tiến vào quầy lễ tân.
Khi cô lễ tân mặc trang phục chuyên nghiệp nhìn thấy cô, cô ấy lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng và ân cần bước ra ngoài, rồi hỏi một cách chăm chú: "Cô là cô Tống phải không?"
à?
Du Hoan mở to mắt, cái này sao không giống với cô tưởng tượng
Cô vừa gật đầu, nhân viên lễ tân liền giơ tay ra, rất cẩn thận chỉ cho cô một hướng: "Đi theo hướng này, ngài Tần đang họp, tôi đưa cô đến phòng làm việc của ngài ấy trước."
Cô gái trẻ rút thẻ ra, quẹt thang máy rồi dẫn Du Hoan vào trong.
Có người che môi lại thì thầm: "Sao cô ta lại dẫn khách đi thang máy riêng của tổng giám đốc thế?"
"Ông chủ Tần đã dặn tôi phải làm như vậy. Đừng xen vào chuyện của người khác", một cô gái trẻ khác ở quầy lễ tân trả lời.
Trong thang máy.
Cô gái trẻ cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn Du Hoan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này, làn da này, xinh đẹp như búp bê vậy, chẳng trách sáng nay Tần tổng gọi cô hơn mười lần để chỉ thị, bộ dáng này ngay cả cô cũng thích a.
Sự ngưỡng mộ và tán thưởng trong mắt cô lễ tân ngày càng mãnh liệt.
Du Hoan có chút nghi ngờ mình đã sai.
Làm sao một nhân vật nữ phụ độc ác lại có thể được yêu thích đến vậy?
Cho đến khi được đưa vào phòng làm việc của Tần Vân Dã, đồ trang trí trong phòng đều mang đậm phong cách cá nhân, trên bàn làm việc còn có rất nhiều tập hồ sơ dày...
Thật sự, anh ta cho mình vào mà không chút kiêng dè gì sao?
Du Hoan vẫn còn có chút hoang mang.
Cô gái ở quầy lễ tân làm việc bán thời gian với vai trò trợ lý, chuẩn bị đồ uống và đồ ăn nhẹ một cách chu đáo
Nó rất khác so với những gì cô tưởng tượng.
Du Hoan không khỏi thở dài theo hệ thống.
"Có lẽ là người của công ty nam chính, phẩm chất cũng cao hơn." Hệ thống tùy tiện giải thích, không thể nào là nam chính lại yêu nữ phụ được
Du Hoan cũng cảm thấy nó nói đúng.