Mỗi lần Du Hoan cùng hắn chơi trò chơi, đều cười ngặt nghẽo không ngừng.
Sau khi nghỉ ngơi nhiều ngày, Du Hoan cuối cùng cũng nghĩ đến Tần Vân Dã, cô phải bù lại những tiết học đã nghỉ, nên gửi tin nhắn vào lúc này sẽ không được chân thành cho lắm.
Du Hoan có chút do dự.
Trưởng lão nhà họ Kiều tháng sau sẽ mừng sinh nhật, Kiều Hi đang nói chuyện điện thoại với Kiều Duệ, thấy vẻ mặt Du Hoan không vui, anh thản nhiên hỏi: "Sao vậy, Du Hoan bảo bối?"
"Mình muốn gọi điện cho Tần Vân Dã." Du Hoan vừa cầm điện thoại vừa loay hoay.
Kiều Hi kêu lên: "Ái!" " Im lặng lâu như vậy, mình còn tưởng rằng cậu đã từ bỏ rồi, hóa ra vẫn còn đang suy nghĩ. Muốn gọi thì gọi đi."
"Nếu anh ấy không trả lời, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao..." Du Hoan nhẹ giọng lẩm bẩm.
Kiều Hi định nói gì đó, nhưng lại bị Kiều Duệ ở đầu dây bên kia ngắt lời, cậu ta hét lên : "Chị Du Hoan sao vậy?"
Lúc này, Du Hoan nghĩ rằng dù sao cũng phải làm, nên quyết định gọi điện thoại.
Trước khi cô kịp cân nhắc xem có nên hối hận hay không, cuộc gọi đã được kết nối trong chớp mắt.
Du Hoan vẫn còn ngơ ngác nhìn từng giây trôi qua, cho đến khi giọng nói trầm ấm và dễ chịu đặc biệt của Tần Vân Dã vang lên từ ống nghe: "Xin chào."
Du Hoan hét lớn, vội vàng đứng dậy chạy ra ban công.
Kiều Hi lại bị tiếng ồn ở đây hấp dẫn, sửng sốt hai giây, tự hỏi, cậu ấy nhận được cuộc gọi nhanh như vậy, là vẫn luôn cầm điện thoại sao?
Du Hoan luôn nghĩ rằng là cô đơn phương thích Tần Vân Dã và Tần Vân Dã không thích cô, nhưng Kiều Hi lại không nghĩ vậy.
Gia đình cô có giao dịch với nhà họ Tần, cô cũng đã nghe nói đến danh tiếng của Tần Vân Dã.
Nếu như anh không thích, anh nhất định sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng anh không làm vậy, anh cho Du Hoan rất nhiều cơ hội để quấy rầy anh.
Anh ta là một nhân vật nổi bật, không phải người mà người khác có thể tiếp cận. Khi Du Hoan không biết làm thế nào để tiếp cận anh ta, anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi nào đó
Giống như... dừng lại và chờ đợi cô ấy vậy.
Thật trùng hợp, có vẻ như anh ta đang cố tình.
Đây có phải là ảo giác không?
Kiều Hi không hiểu nổi nên chỉ thản nhiên trả lời Kiều Duệ: "Chị gái Du Hoan của em đang gọi điện cho người mà cô ấy thích."
Kiều Duệ lập tức nổi giận: "Người mà chị ấy thích ư? Đàn ông? chị Du Hoan có người mà chị ấy thích ư? Không , có phải chị là người xúi giục chị Du Hoan theo đuổi người khác không? Em nói cho chị biết, Kiều Hi..."
Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Kiều Hi.
Cô ấy cảm nhận được điều gì đó và nói một cách ác ý: "Một đứa con trai thậm chí còn chưa mọc hết tóc, sao dám nghĩ đến Du Hoan yêu quý của chị?"
Kiều Duệ vừa rồi vẫn đang huyên thuyên, đột nhiên im bặt, giống như cuộc gọi đột nhiên bị ngắt kết nối, nhưng từng giây trên màn hình điênh thoại vẫn trối qua.
Mười giây sau, Kiều Hi nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu ta, giả vờ bình tĩnh nói: "Thì sao? Em cũng có quyền thích người khác..."
"Có chuyện gì vậy?!"
Dám đánh chủ ý lên chị rm tốt của mình, Kiều Hi nghẹn hong,vừa há mồm liền chửi rủa, liệt kê tất cả những việc xấu mà Kiều Duệ đã làm từ nhỏ. Tóm lại, Kiều Duệ thậm chí còn không xứng làm người.
Kiều Duệ bị chỉ trích đến ngây người, giọng nói nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng nói: "Em nói cho chị biết, Kiều Hi, chị không thể nói như vậy... Còn nữa, chị Hoan Hoan thích người khác, nhất định là vì chị ấy chưa gặp em..."
"ha."
Kiều Hi gần như bật cười trước cậu em trai ngốc nghếch của mình.
?
Hai ngày nay quá mải mê chơi game, Du Hoan kéo rèm ban công lại, khô cằn nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Tần Vân Dã trả lời một cách thờ ơ.
Du Hoan nhất thời không tìm được chủ đề, khó hiểu hỏi: "Anh đang làm gì?"
Có chút không khách sáo, nam chính chưa chắc sẽ trả lời. Cô nhíu mày suy nghĩ.