Xuyên Thành Nữ Phụ Vạn Người Mê

Chương 7

Trước Sau

break

Cô gái trẻ đưa cô đến đây đã đi ra ngoài.

Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Du Hoan còn tưởng cô ấy quay lại, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Bộ vest được may đo khéo léo và khóe môi thẳng tắp của anh ta ,để lộ sự thờ ơ của người kia, dường như anh ta vẫn đang trong chế độ làm việc.

Hình bóng cô bé phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh, giống như băng tuyết tan chảy, trong nháy mắt trở nên mềm mại một cách kỳ diệu.

Chỉ là Du Hoan và hệ thống không nhìn thấy mà thôi.

Trước khi đến đây, Du Hoan đã chuẩn bị tâm lý xấu hổ và bị bỏ rơi, cốt truyện mà hệ thống cung cấp đại khái chính là như vậy.

Nhưng sự thật và cốt truyện lại rất khác nhau.

Tần Vân Dã giống như xung quanh không có ai, không tiếng động mà tự nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô.

Du Hoan vốn cho rằng mình chỉ đến đây để xem tình hình, vẻ mặt bồn chồn không biết nên nhìn đi đâu.

Tần Vân Dã cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Bình thường không phải em  nói, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, bây giờ lại không có gì sao?"

Đó là lúc Du Hoan  gửi tin nhắn, cô ấy  lợi dụng lúc nam chính không để ý đến mình mà nói nhảm, nhưng không ngờ chuyện này lại bị đào lên.

Trong thâm tâm, cô cảm thấy Tần Vân Dã đã chán ghét cô và đang muốn bắt nạt cô.

Tình cảnh hiện tại thật sự rất bất an, Du Hoan giả vờ không nghe thấy, vô liêm sỉ mở miệng nói.

Tôi kể về những chuyện ngồi lê đôi mách nóng bỏng nhất trong trường. Tôi và bạn cùng phòng đã nghiên cứu chúng trong nhiều đêm , vì vậy  mới có thể vừa há mồm liền nói 1 tràng không dừng lại.

Bình thường,khi gửi tin nhắn, mọi suy nghĩ và biểu đạt đều thông qua những con chữ.

Giao tiếp trực tiếp lại khác. Giao tiếp bằng mắt, ngôn ngữ cơ thể và thậm chí cả hơi thở đều phản ánh cảm xúc, chúng nhạy bén và trực tiếp.

Những lời bàn tán có thể đăng lên diễn đàn trường học sự rất hay, khi Du Hoan nói đến ,không khỏi có chút nhập tâm.

Khua tay múa chân, khi nói đến điểm mấu chốt, cô  ấy còn cố ý trì hoãn,để Tần Vân Dã đoán.

Tần Vân Dã phối hợp bằng cách phát ra âm thanh nghi vấn hoặc nói "ồ".

Cô bé tràn đầy năng lượng và cảm xúc, líu lo như một chú chim nhỏ. Sức sống và sự hấp dẫn tràn ngập khiến Tần Vân Dã hơi cong môi, chủ đề mà anh không mấy chú ý cũng vì lời kể của cô bé mà khơi dậy một chút hứng thú.

Thời gian trôi qua , chớp mắt đã đến trưa, trợ lý gõ cửa hỏi Tần Vân Dã có muốn ăn không.

Du Hoan vừa ăn xong chiếc bánh trứng Bồ Đào Nha cuối cùng và liếm vụn bánh ở khóe môi thì đột nhiên tỉnh táo lại, như bị sét đánh giữa trời quang.

Cô ta chỉ nói chuyện phiếm với Tần Vân Dã cả buổi sáng thôi sao? ?!

Và ăn hết đồ ăn nhẹ trên bàn?!

Có phải Tần Vân Dã đã đầu độc vào bánh  không... nếu không tại sao anh ta không giết cô a?

Sau khi Tần Vân Dã giải thích xong với trợ lý, anh quay lại nhìn thấy cô bé kia đang sợ hãi điều gì đó, lại trở nên nhút nhát, cảnh giác nhìn anh.

"Trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn trưa nhé?" Tần Vân Dã nhẹ nhàng hỏi.

Chú chim nhỏ bước tới gần anh một cách lặng lẽ, thận trọng và cẩn thận.

Tần Vân Dã muốn sờ đầu cô để cô bớt căng thẳng, nhưng anh lại nhéo ngón tay mình, điều này trái ngược với thái độ trước đó của anh, không được thích hợp cho lắm.

Anh mở cửa và để Du Hoan ra ngoài trước.

Khi hai người đi ngang qua nhau, Du Hoan đột nhiên cảm thấy một sức mạnh không nhẹ không nặng đè lên đầu mình, khiến cô ấy choáng váng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc