Bọn họ bên này ăn cơm ăn vui vẻ hòa thuận, trong biệt thự sát vách ồn ào ầm ĩ, bầu không khí căng thẳng.
Cố Vân lạnh lùng nhìn hai người đàn ông xông vào phòng khách biệt thự.
“ŧıểυ mỹ nhân, từ hôm nay trở đi, em chính là của tôi .”
Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện có vết sẹo trên mặt, to béo, mặt đầy dầu mỡ. Người đàn ông còn lại đứng cạnh hắn ta có thân hình vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn. Chính vì vậy mà hắn ta mới dám đến biệt thự giương oai diễu võ.
Cố Vân biết người đàn ông này sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích, cô ta chỉ có một mình, lực tấn công của dị năng không lớn, hiện tại xem ra không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
Dù tên Trương Dương đã làm cô ta ghê tởm một thời gian, nhưng tốt xấu gã vẫn là thanh niên, mà kẻ trước mặt này là một gã đàn ông trung niên, Cố Vân không khống chế được chán ghét và buồn nôn.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy biểu lộ của Cố Vân, vẻ hèn mọn trên khuôn mặt phì nộn của hắn trong nháy mắt đã biến thành nổi giận, hắn nói: “Ada! Bắt lấy cô ta, xé quần áo cô ta.”
Người đàn ông khôi ngô bên cạnh hắn bắt đầu hành động, Cố Vân quay người chạy lên lầu, cô ta nhớ kỹ, Cố Kiều chạy trốn tới biệt thự sát vách!
Người đàn ông trung niên thấy cô ta chạy lên lầu ngược lại nở nụ cười, thịt mỡ trên mặt hắn theo tiếng cười của hắn rung lên một cái, vốn đôi mắt chỉ còn lại một khe hở, lộ ra cái miệng đầy răng vàng, “Hắc hắc, không kịp chờ đợi như vậy, vội chạy lên giường, thật đúng là da^ʍ đãиɠ.”
Người đàn ông trung niên loạng choạng nện từng bước đi theo sau lưng Ada lên lầu, hắn chắc chắn Cố Vân không thể chạy thoát khỏi biệt thự này, nếu không cô ta đã sớm chạy trốn, không có khả năng bây giờ còn ở lại nơi này. Cho nên hắn không nóng nảy một chút nào, liền muốn chơi trò trốn tìm với cô ta.
Kỳ thực Cố Vân không nghĩ tới bọn đàn ông này sẽ hành động nhanh như vậy, cô ta vốn cho ràng ít nhất bọn hắn phải đợi hai ngày, thêm vào đó cô ta cũng không muốn chạm mặt Cố Kiều, cho nên mới không chạy trốn. Nhưng trước mắt, tình huống này không có biện pháp khác.
Vận mệnh tựa hồ cuối cùng sẽ đưa hai người tụ lại cùng một chỗ, cũng không biết tại sao.
“ŧıểυ mỹ nhân, ta tới!”
Người đàn ông trung niên ra lệnh cho Ada đập cửa ra, dưới nắm đâm của Ada cửa phòng ầm ngã xuống đất, trong phòng lại trống rỗng không có bất kỳ người nào. Hắn đi đến ban công mới nhìn thấy ga giường thật dài kia và người phụ nữ trong biệt thự đối diện.
“Cố Vân!”
Người đàn ông trung niên tru lên, hắn ta nổi giận đùng đùng ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh, “Đi, bắt cô ta về đây cho ta!”
Ada nghe lệnh làm việc, muốn thông qua ga giường đến biệt thự đối diện, kết quả ga giường bị đao nước mà Cố Vân ngưng tụ ra cắt đứt, Ada ngã xuống đất.
Người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ, mắt thấy thịt mỡ đến miệng cứ như vậy không còn, trong mắt nhỏ của hắn tràn đầy không cam lòng.
Cố Vân lại thở dài một hơi, chỉ dùng một thủy đao như vậy đã tiêu hao hết tất cả dị năng của cô ta, bây giờ cô ta không thể chịu đựng được bất kỳ nguy hiểm nào.
Sau bữa tối, vốn dĩ sáu người đang thảo luận về dị năng và kế hoạch hành trình ngắn hạn trong phòng khách, kết quả mọi người đều nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất theo sau là tiếng tức giận của người đàn ông biệt thự bên cạnh, Liễu Như Thịnh ra phòng khách xem chuyện gì đang xảy ra, kết quả xách Cố Vân vào.
Khi Cố Kiều nhìn thấy Cố Vân khá là kinh ngạc, cô suýt chút nữa quên mất nữ chính, ừm, nữ chính tới đây làm gì?
“ Sao thế? Nhìn thấy tôi cô kinh ngạc như vậy hả?”
Cố Vân phủi phủi vụn cỏ dính trên người, cô ta nhìn thấy Cố Kiều được mọi người vây quanh ở chính giữa, cũng nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên xe lăn bên cạnh Cố Kiều.
Bản thân cô ta chật vật cùng Cố Kiều ngăn nắp xinh đẹp tạo thành tương phản to lớn, trong lòng Cố Vân thấy không thoải mái, cũng hâm mộ và ghen ghét, nhưng cô ta có thể khống chế bản thân rất tốt, hoặc có lẽ là, cô ta đã quen với sự thật này, Cố Kiều trước mặt luôn như vậy.
“Chính xác rất kinh ngạc.”
Cố Kiều gật đầu một cái, hết sức phối hợp Cố Vân.
“Tuy nhiên, làm sao cô có thể tới đây? Chỗ nào có tôi, hình như cô đều không thích.”
Điểm ấy bên trong ŧıểυ thuyết đã viết, Cố Vân kỳ thực rất chán ghét ở cùng một chỗ với Cố Kiều, nhưng hết lần này tới lần khác, tác giả lúc nào cũng thích ghép hai cô ở cùng với nhau, ai bảo hai cô một người là nữ chính một người là nữ phụ, hai người còn là chị em, con ngoài giá thú cùng con hôn thú. Chậc chậc chậc, tương phản mạnh mẽ như vậy, nghĩ nghĩ cũng biết thời điểm tác giả tạo ra cái thiết lập này trong lòng tác giả có bao nhiêu bẩn.
“ Đúng, tôi thực sự rất chán ghét cô. Cho nên? Cô muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”
Cố Vân nhìn chằm chằm Cố Kiều, như thể cô ta chắc chắn Cố Kiều sẽ không đuổi cô ta đi ra.
“Kiều kiều sẽ không, tôi sẽ.”
Lục Ti Lễ có thể dễ dàng đoán được người phụ nữ trước mặt này là ai, vì vậy anh nói chuyện với cô ta rất phách lối và ngạo mạn, nhất là Cố Vân đình chèn ép Cố Kiều.
Cố Vân không đoán được thân phận của Lục Ti Lễ, nhưng cô ta mơ hồ biết anh không phải là người bình thường, từ tận thế buông xuống 3 tháng, anh là một người tàn phế còn có thể bình yên vô sự trong biệt thự này, chung quanh tụ tập nhiều người như vậy, nghiễm nhiên là người dẫn đầu đoàn thể nhỏ này.
“Trong trường hợp này, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
Cố Vân nói xong, liền cất bước đi ra ngoài, Cố Kiều nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, lại nhìn Lục Ti Lễ một chút.
“Tiễn cô ta ra ngoài.”
Liễu Như Thịnh đi theo phía sau Cố Vân rời khỏi đại sảnh.
“Ti Lễ, làm như vậy có được không?”
——————————————————————————————————————————
Lời của tác giả: OK, hai nàng lại ở cùng một chỗ! Vu Hồ!