Khi tỉnh lại Cố Kiều, Lục Ti Lễ đã không thấy đâu, trên giường vẫn còn ấm áp, điều này chứng minh Lục Ti Lễ mới vừa rời đi không bao lâu, cô rời giường rửa mặt, ở trong phòng tắm nhìn thấy khuôn mặt mình.
Khuôn mặt này càng ngày càng giống khuôn mặt ban đầu của cô. Khi cô mới đến đây, khuôn mặt này của cô chỉ giống khuôn mặt trong thực tế 5 phần, cũng có lẽ vì nguyên chủ học khiêu vũ, cho nên khí chất nghiêng về yếu đuối, nhưng sau lần thức tỉnh dị năng này, dung mạo của cô có 7 phần giống thực tế, không còn cảm giác giống đoá hoa trắng nhỏ nữa.
Cố Kiều nhớ tới giọng nói thời điểm thức tỉnh cô nghe thấy, thanh âm kia đến từ đâu? Dù thế nào cũng không phải cô nghe lầm.
“Kiều kiều.”
“Em ở đây.”
Giọng nói của Lục Ti Lễ từ ngoài cửa truyền đến, suy nghĩ của Cố Kiều bị gián đoạn, cô ngừng suy nghĩ, cô bước ra khỏi phòng tắm, vừa vặn đụng Lục Ti Lễ chờ ở cửa ra vào, nhất thời không để ý, hai chân trực tiếp va vào xe lăn, trượt chân ngã nằm trên người anh.
Lục Ti Lễ theo bản năng ôm eo cô, anh bị đập một cái, phát ra tiếng rêи ɾỉ, không hề đau chút nào, nhưng cả khuôn mặt anh đều chôn ở giữa khe ngực Cố Kiều, xúc cảm mềm mại mịn màng mang theo mùi thơm ngát thuộc về cô, Lục Ti Lễ dùng khuôn mặt dụi vào thịt vυ" cô.
Một cảm giác ngứa ngáy từ ngực truyền đến, khuôn mặt Cố Kiều lập tức đỏ lên, ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.
“Lục Ti Lễ!”
Giọng nói nũng nịu của cô vang lên, Lục Ti Lễ lại giống như không nghe thấy, động tác càng tùy ý càn rỡ hơn, bắt đầu liếʍ cắn thịt vυ", ở phía trên lưu mỗi bên một dấu ô mai.
“Anh, ăn cơm thôi!”
Giọng nói vui vẻ của Lục Văn Nguyệt từ trong đại sảnh lầu một truyền tới, lúc này Lục Ti Lễ liền buông đôi bàn tay to đang ôm chặt eo Cố Kiều ra, nhìn thấy trên ngực cao vút của cô lưu lại hai dấu ô mai, trong lòng anh nửa tiếc nuối nửa vui mừng.
Cố Kiều bắt gặp ánh mắt của anh, đỏ mặt mắng: “Lưu manh!”
Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình vọt ra khỏi phòng, Lục Ti Lễ nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp đó đẩy xe lăn đi theo Cố Kiều xuống lầu.
Tại bàn ăn dưới lầu, đám người Liễu Mộng Ly đã ngồi đợi sẵn, chỉ đợi cô và Lục Ti Lễ xuống.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tổ chức một bữa ăn long trọng như vậy trên bàn cơm, món ăn rất phong phú, đồ ăn có thịt, so với lương khô phong phú hơn nhiều, nhìn rất ngon mắt, thậm chí còn có cả một chai rượu vang đỏ.
Trên chiếc bàn hình chữ nhật, đối diện trực tiếp với Lục Văn Nguyệt là Võ Như Thanh. Lục Văn Nguyệt ngồi bên cạnh Liễu Mộng Ly, đối diện với Liễu Mộng Ly là Liễu Như Thịnh.
Họ dành một chỗ đặc biệt cho Cố Kiều, cô ngồi cạnh Lục Văn Nguyệt, đối diện với Lục Ti Lễ, người đến muộn.
“Chị Kiều Kiều, anh trai em đã làm tất cả đấy! Nếu không có chị, miệng chúng em cũng không có cái phúc này.”
Lục Văn Nguyệt nháy mắt với Cố Kiều, trông rất tinh nghịch. Cố Kiều rất thích cô ấy, đương nhiên, nếu như Lục Văn Nguyệt không trêu chọc cô thì tốt hơn.
Cố Kiều bị lời nói này của Lục Văn Nguyệt làm cho thẹn thùng, gì mà nếu không có chị, miệng bọn họ cũng không có cái phúc này. Cố Kiều nâng mắt liếc mắt nhìn Lục Ti Lễ, phát hiện ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mình, ánh mắt Cố Kiều lập tức dời đi, làm sao tim cô đập nhanh như vậy!
Đáng giận, lồng ngực của cô bị anh cắn đến bây giờ còn có chút đau, Cố Kiều trừng Lục Ti Lễ.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Lục Ti Lễ bảo tất cả bắt đầu ăn cơm, ăn cơm thật sự là ăn cơm, mọi người vùi đầu vào ăn không ai nói chuyện, trong đại sảnh lập tức trở nên hết sức yên tĩnh, tiếng nhai và tiếng đũa leng keng hơi lớn hơn một chút đều có thể nghe rõ ràng, sau đó cảm thấy mọi người bắt đầu trở nên dè dặt.
Bình thường Cố Kiều ăn cơm cùng người trong võ quán, tất cả mọi người vừa nói vừa cười, chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, Cố Kiều không thích ứng được. Nhưng cô cẩn thận quan sát những người khác một lần, giống như họ cũng không thích ứng được.
Những người khác: Không thích ứng cũng phải thích ứng! Ai bảo lão đại của chúng ta anh ấy yêu thích yên tĩnh đâu!
Phản ứng của mọi người Lục Ti Lễ nhìn ở trong mắt, anh kỳ thực cũng có chút bất đắc dĩ, mặc dù anh từ trước đến nay yêu thích yên tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều người quen, không cần thiết phải dè dặt vậy, đây chỉ là thói quen của anh ở trên yến hội của gia tộc mà thôi, thân là người cầm quyền của Lục gia chắc chắn không thể có hành vi phóng túng trên yến hội, không thì uy nghiêm của anh ở đâu?
“Kiều kiều.”
“Hả?”
Cố Kiều đang gặp một miếng rau bỏ vào trong miệng, còn chưa kịp nhai đã nghe thấy Lục Ti Lễ gọi cô, sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Cố Kiều.
Cố Kiều: Vẻ mặt không hiểu gì? Anh gọi em có việc gì?
“Ăn ngon không?”
Cố Kiều gật đầu một cái, mơ hồ đáp: “Ăn ngon.”
“Em cũng cảm thấy ăn ngon, đúng không, Như Thanh.”
Lục Văn Nguyệt hiểu ý Lục Ti Lễ, lập tức ra hiệu cho Võ Như Thanh, Võ Như Thanh thật sự không thích nói chuyện, nhưng nể mặt Lục Văn Nguyệt gật đầu một cái.
“Chị, chị cũng ăn đi.”
Liễu Như Thịnh nhìn Lục Văn Nguyệt, cũng dùng đũa gắp rau cho Liễu Mộng Ly, tay gắp thức ăn của Liễu Mộng Ly dừng một cái, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng bắt đầu ăn.
Cố Kiều nhìn Lục Ti Lễ đang trông mong nhìn cô, lại nhìn hai đôi nam nữ khác đang gắp thức ăn cho nhau, lời ngon tiếng ngọt, không thể làm gì khác hơn là dùng đũa gắp rau cho Lục Ti Lễ, “Anh cũng ăn đi.”
“Cảm ơn Kiều Kiều.”
Lục Ti Lễ giống như là trẻ nhỏ nhận được kẹo, mặt mũi cong cong, nụ cười đơn thuần vừa chân thành.