Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Sách Tận Thế Sắc

Chương 15: 

Trước Sau

break

"Kiều Kiều!"

Lúc này chỉ có ba người còn tỉnh táo, ba người này ngoài hô hét không biết làm gì khác hơn.

Liễu Như Thịnh: “Chị gái tôi hôn mê rồi!”

Ô Nhược Tình: “Văn Nguyệt cũng hôn mê rồi!”

"Đáng chết!" Hai tay Lục Ti Lễ đấm xuống sàn nhà, khuôn mặt vốn dịu dàng ấm áp của anh bây giờ cực kỳ u ám, khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt lại càng trở nên khó coi hơn, mỗi lần bộc phát cảm xúc, cơ thể anh sẽ cảm thấy khó chịu lạ thường, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của anh không, anh luôn cảm thấy anh ngày càng trở nên nhạy cảm hơn với máu thịt.

Anh nhìn đôi bàn tay gầy gò, xương xẩu, không có màu máu nào, vô cùng nhợt nhạt, trên đó hiện rõ những mạch máu màu tím. Cùng lúc đó, chóp mũi mùi máu tanh nồng nặc xông vào, không hề khiến anh cảm thấy ghê tởm mà trái lại khiến anh cảm thấy ngọt ngào.

KHÔNG!

Điều duy nhất Lục Ti Lễ không thể chấp nhận là việc anh biến thành zombie, Cố Kiều sẽ làm sao bây giờ? Kiều Kiều của anh nên làm gì? Chính anh không thấy được, trên mặt anh đã bao phủ một tầng u ám xám xịt, đó là dấu hiệu biến thành zombie.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều, em hứa với anh, em nhất định tỉnh lại đúng không?"

Nếu Cố Kiều chết trước mặt anh, Lục Ti Lễ không biết mình sẽ làm gì, cũng không xác định được anh có hủy diệt thế giới này hay không. Trong đầu anh hiện tại chỉ có một ý nghĩ, nếu Cố Kiều chết, cả thế giới sẽ bị chôn vùi cùng cô!

Kiều Kiều của anh không nên chết một mình.

Cố Kiều vốn tưởng rằng mình đã chết, dù sao cô nhận thấy ý thức của mình đang bắt đầu tiêu tán, trên thế giới này, không ai có thể cứu được một người đang thức tỉnh di năng, không còn cách nào khác ngoài dựa vào chính mình.

"Đã đến lúc cô phải tỉnh."

Giọng nói không thể phân biệt của nam hay của nữ đánh vào đầu óc cô, khiến ý thức suy sụp của cô tổ chức lại, cô nghe thấy giọng nói của Lục Ti Lễ bên tai, chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra.

"Kiều Kiều!"

Lục Ti Lễ nhìn thấy cô hơi mở mắt, nhìn thấy cô tỉnh lại, anh vô cùng kích động, những cảm xúc tiêu cực vốn đang xao động lập tức được xoa dịu, tâm trạng trong nháy mắt cũng bình tĩnh lại.

Cố Kiều yếu ớt nói: "Em không sao."

Mọi người đều biết sau khi thức tỉnh mọi chuyện sẽ ổn, không biết những điều tốt đẹp có phải luôn đến theo cặp hay không, Lưu Mộng Ly và Lục Văn Nguyệt trên lầu cũng tỉnh dậy ngay sau đó, mọi người trong nhóm đều rất vui vẻ.

“Bế em vào phòng tắm.”

Đôi mắt cô nhắm nghiền, giọng nói yếu ớt.

Dù không sao nhưng tinh thần cô không tốt lắm, vì gần như cô bị giày vò suốt đêm không ngủ, ngay sau khi nói xong câu này cô ngủ thiếp đi.

Lục Ti Lễ nhìn thấy cô nhắm mắt lại, đồng tử co lại, anh ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của cô, xác nhận cô thực sự không sao rồi mới ôm cô vào phòng tắm.

Sau khi rửa ráy sạch sẽ cô xong, Lục Ti Lễ ôm Cố Kiều vào lòng, ngồi lên xe lăn. Anh tuy rằng sức khỏe không tốt, cũng không yếu đuối như vậy, tuy nhiên thời gian kiên trì được bao lâu, sau khi hoàn thành chuỗi hành động này, anh liền lực bất tòng tâm.

Cứ như thế này, anh cùng Cố Kiều làm sao có thể ở bên nhau?

Lần đầu tiên, Lục Ti Lễ chán ghét tận thế đến như vậy! Nếu tận thế không đột ngột ập đến, anh đã cưới cô gái trong mộng của mình và sống hạnh phúc bên cô, thay vì như bây giờ, không thể cho cô bất cứ thứ gì.

Người đứng đầu nhà họ Lục, người luôn kiêu ngạo, luôn là trung tâm của sự chú ý, lại phải chịu ủy khuất thế này từ khi nào?

Lục Ti Lễ nhìn người nằm trên giường, người mà anh nhớ thương nhiều năm, anh sẽ không để cô bị bất kỳ tổn thương!

Kể cả anh có đánh bạc cả sinh mạng, anh cũng sẽ bảo vệ cô.

Cố Kiều tỉnh lại trời đã tối, Lục Ti Lễ liền nằm ở bên cạnh cô, chau mày, ngủ cũng không an ổn.

Dưới mắt của anh xanh đen một mảnh, rất rõ ràng do thức đêm, vì sao thức đêm, trong nội tâm cô biết.

Cố Kiều khẽ thở dài một cái, Lục Ti Lễ đối với cô tốt như vậy, lo lắng cho cô thế này, cô không nên vì một chút chuyện nhỏ mà cáu kỉnh với anh.

Huống chi, anh vốn là thanh mai trúc mã của nguyên chủ, cô vô duyên vô cớ chiếm thân thể người ta, không thể vô lý không chút kiêng kỵ tiêu xài ưa thích của Lục Ti Lễ.

Cố Kiều đưa tay cẩn thận miêu tả mặt mày của anh, kỳ thực ngũ quan bản thân Lục Ti Lễ mỗi một bộ phận riêng nhìn không có gì nổi bật, nhưng kết hợp với nhau liền tạo thành khuôn mặt mỹ nhân này, nhất là bây giờ anh đang ốm yếu bệnh tật, loại cảm giác dễ bị tổn thương kia thể hiện vô cùng tinh tế và đầy đủ.

Cô vốn là người yêu cái đẹp, từ ánh mắt đầu tiên trông thấy anh đã thích, nhưng mà cô cũng chỉ dừng lại ở ưa thích bề ngoài.

Lần thức tỉnh dị năng này, cô đã trải qua sinh tử, nɠɵạı trừ lão ba của cô, người quan trọng của cô chỉ có Lục Ti Lễ.

Cố Kiều cảm thấy, cô thật tâm thích Lục Ti Lễ . Cô không phải là một người xuân đau thu buồn cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn còn nói no rồi mà từ chối, ưa thích liền tiến đến, không thích liền dẹp đi, mọi người tự mạnh khỏe phần mình.

“Kiều kiều.”

Mắt Lục Ti Lễ chưa mở ra, nhưng miệng mấp máy, Cố Kiều nghe thấy anh gọi tên của cô. Trong lòng của cô như tràn đầy mật đường, rất ngọt.

Cô tiến lại gần hôn một cái lên gương mặt của anh, phát ra một tiếng “chụt” , hài lòng nhìn thấy trên gò má anh lưu lại dấu son môi của mình, Cố Kiều áp mặt vào lồng ngực của anh, nhắm mắt lại.

Ngủ ngon, Lục Ti Lễ.

Cô không nhìn thấy, ngay khi cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, Lục Ti Lễ mở hai mắt ra, khóe môi anh mỉm cười, vuốt vuốt tóc của cô, lại chôn mặt mình trong tóc cô, hấp thụ hương thơm.

Kiều kiều, ngủ ngon.

Lục Ti Lễ ôm Cố Kiều hài lòng tiến vào mộng đẹp.

Cả tòa biệt thự yên lặng, khi sáu người đều tiến vào mộng đẹp, ngôi biệt thự sát vách kia đèn vẫn sáng.

——————————————————————————————————————————

Lời tác giả: Bắt đầu cốt truyện.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc