Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Sách Tận Thế Sắc

Chương 14: 

Trước Sau

break

 

"Em xác định muốn anh tự mình giải quyết?"

 

Cố Kiều không thích nuốt tinh, chỉ nghẹn ngào kéo dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra khắp mặt, sền sệt. Hơn nữa không biết có phải do Lục Ti Lễ đã lâu không phát tiết hay không, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nhiều, đến mức gần như phun ra khắp mặt cô.

 

Cô dùng tay áo lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên lông mi, khi cùng Lục Ti Lễ bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra mình vừa làm gì! Sau đó cả người hốt hoảng chạy vào phòng tắm.

 

Vừa rồi cô đã làm Lục Ti Lễ khóc sao?

 

Trên mặt Lục Ti Lễ rõ ràng mang theo nước mắt, là cô làm anh khóc sao?

 

Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang chực trào ra từ khóe mắt, nhìn dươиɠ ѵậŧ nửa mềm của mình, nhớ lại cảnh xuất tinh khắp mặt Cố Kiều, cổ họng anh nhấp nhô, dươиɠ ѵậŧ của anh cấp tốc căng cứng.

 

Kiều Kiều của anh, thực sự là mềm mại đáng yêu.

 

Chỉ có thể nói Cố Kiều ở phương diện này thật sự là không học tự giỏi, rất da^ʍ đãиɠ, không biết là học từ ai.

 

Cố Kiều rửa mặt xong đi ra, vốn không biết mình sẽ đối mặt với Lục Ti Lễ như thế nào, nhưng không ngờ, Lục Ti Lễ lại chỉ vào dươиɠ ѵậŧ đã đứng thẳng của anh nói: "Kiều Kiều, nó muốn em hôn nó."

 

Lần này Cố Kiều rút kinh nghiệm, cô dựa vào cửa phòng tắm nói: “Anh tự mình giải quyết.”

 

"Em xác định muốn anh tự mình giải quyết?"

 

Bắt gặp ánh mắt của Lục Ti Lễ, Cố Kiều túng, cô nhớ tới lý do tại sao mình lại khẩu giao cho Lục Ti Lễ, không phải là vì khi anh tự cung tự cấp quá hấp dẫn sao? Sau đó cô chạy tới để nhìn anh quyến rũ hơn nhưng cuối cùng lại bị lừa!

 

Tuy nhiên, nếu cô không thể trêu vào, cô không thể trốn sao?

 

Sự thật đã chứng minh rằng cô không thể trốn tránh, cô thực sự không thể! Không có chỗ nào cho cô sinh tồn trong căn phòng này.

 

Lục Ti Lễ không ngờ anh chơi đùa hỏng rồi, Cố Kiều tức giận, ngày hôm đó không ở chung với anh, thay vào đó, cô chọn một căn phòng trống ở giữa tầng một mà chuyển vào. Vốn dĩ anh không đồng ý, nhưng Cố Kiều có lý do riêng của mình. Cô chỉ ra rằng lần thức tỉnh thứ hai sẽ xảy ra vào lúc 0 giờ ba ngày sau, và không ai biết liệu họ có bị nhiễm virus và trở thành zombie hay không.

 

Cố Kiều biết lần này Lục Văn Nguyệt và Liễu Mộng Ly sẽ thức tỉnh dị năng của họ, nếu không Lục Ti Lễ sẽ không thể sống sót đến cuối cùng mới chết, nhưng những người khác không biết, vì vậy cô đã lấy cớ này thành công ở lại tầng 1. Ngày thứ ba, sau bữa tối, không nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào.

 

Vào lúc 0 giờ, một thiên thạch bay ngang qua bầu trời và rơi xuống. Tất cả mọi người đứng bên cửa sổ, nhìn thấy sao băng, cũng tin tưởng Cố Kiều có dị năng.

 

Bản thân Cố Kiều cũng nhìn thấy sao băng, sau khi nhìn thấy sao băng, cô cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn, sao toàn thân cô lại nóng như vậy? Giống như bị sốt vậy. Trong nguyên tác không có viết, lúc này nguyên chủ căn bản không có phản ứng như vậy.

 

Chẳng bao lâu, một cơn sốt cao dữ dội thiêu đốt tâm trí cô, cơ thể cô như bị đặt trong một ngọn lửa dữ, đau đớn không thể chịu nổi. Cô co ro trên sàn nhà lạnh băng, cố gắng giảm bớt cơn đau, nhưng rõ ràng không có tác dụng gì.

 

Cơn đau này càng ngày càng tăng, Cố Kiều cắn chặt răng chịu đựng, cô không phải là người yếu đuối, từ nhỏ cô đã lớn lên trong võ đường, cô ăn không ít đắng, dù đau đớn thế nào cũng cô cũng có thể chịu đựng được.

 

Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cô cảm giác như được vớt lên từ trong nước, tóc từng sợi dính vào nhau, cả người cô chật vật vô cùng.

 

Cô không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, Cố Kiều chỉ biết miệng cô đau nhức, răng bắt đầu run rẩy, cơn đau trong cơ thể vẫn không có dấu hiệu giảm bớt mà càng ngày càng tăng lên.

 

Cô không biết đây có phải là sự trừng phạt của kịch bản dành cho cô hay không, bởi vì sự xuất hiện của cô đã thay đổi diễn biến của cốt truyện, khiến cho Thiên đa͙σ bất mãn. Nhưng điều duy nhất cô có thể làm là vượt qua, cô tuyệt đối không thể chết ở đây!

 

Cô còn muốn cứu Lục Ti Lễ người đàn ông ốm yếu kia, xem như đền bù cho việc chiếm thân thể của nguyên chủ.

 

Cơn đau từng đợt từng đợt kéo đến như muốn đánh nát xương cốt và nội tạng của cô rồi xây dựng lại, cơ thể cô bắt đầu rỉ ra máu đỏ tươi, quần áo nhuộm đẫm máu, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.

 

"Kiều·· Kiều·· Cố··"

 

Thanh âm trong hư vô mờ mịt lúc có lúc không truyền đến, cô không biết là thực tại hay ảo ảnh, ai đang gọi tên cô? Đó là ai?

 

Trời vừa sáng Lục Ti Lễ lập tức ra khỏi phòng, đầu tiên anh đi tới cửa phòng Cố Kiều, anh lo lắng cho cô. Anh gọi vài lần nhưng không có ai đáp lại, trong phòng cũng không có một âm thanh nào, chắc chắn cô không biến thành zombie, zombie chắc chắn xô cửa khi nghe thấy giọng nói của anh, không thể không có âm thanh nào cả.

 

Lục Ti Lễ dùng chìa khóa mở cửa và nhìn thấy Cố Kiều nằm trên mặt đất, cả người đầy máu!

 

"Kiều Kiều! Kiều Kiều! Cố Kiều!"

 

Hai mắt Lục Ti Lễ  mở lớn, ngay cả xe lăn cũng không cần, lao từ trên xe lăn xuống, ngồi ở bên cạnh Cố Kiều, hai tay run rẩy muốn ôm lấy cô, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu,trên người cô bao phủ bởi máu, màu sắc rực rỡ chói mắt nhuộm đỏ đôi mắt anh.

 

Anh run rẩy kiểm tra hơi thở của cô, may mắn thay cô vẫn còn hơi thở, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời hét lên: "Liễu Mộng Ly! Liễu Mộng Ly!"

 

Lục Ti Lễ muốn Liễu Mộng Ly đến xem Cố Kiều thế nào, nhưng tình trạng của Liễu Mộng Ly lúc này không tốt hơn Cố Kiều là bao, cô cũng hôn mê, Lục Văn Nguyệt cũng vậy.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc