Cố Kiều nghe được lời này, đã ý thức được hai người này thật sự đang làm nhau, xem tình hình còn là cấm kỵ PLAY, mặc dù nghe trực tiếp rất thú vị, nhưng tóm lại là không hay lắm, ừm, không tốt lắm. Cô chán nản nhón chân từ cửa phòng rời đi, tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm, định vào bếp lấy ít nước đá để bình tĩnh lại, nhưng kết quả nói như thế nào đây, có lẽ nói cô rất xui xẻo thôi.
Khi cô đang thưởng thức món ăn đáng yêu trên tay, cô nghe thấy một tiếng va chạm kịch liệt vào cánh cửa. Sự tò mò dẫn cô đến gần nguồn phát ra âm thanh, đó là vị trí của phòng chứa đồ.
Đứng trước cửa, cô thật muốn chết.
"Nguyệt Nguyệt, anh làm em có cảm thấy thoải mái không?"
"Thật thoải mái, thật thoải mái. Anh, anh dùng nhiều sức lên."
Giọng nói ngọt ngào của Lục Văn Nguyệt từ trong cửa truyền đến, sau đó là tiếng va chạm vào cánh cửa dữ dội hơn. Trong phòng, Lục Văn Nguyệt vẫn mặc quần áo chỉnh tề, nửa thân dưới để trần. Đôi chân trắng ngần và mềm mại của cô quấn quanh eo Võ Như Thanh, hai tay vòng qua cổ anh ta, lưng tựa vào cửa, một ©ôи th!t màu đỏ tím đang ra vào nhục huyệt của cô.
Miệng của ŧıểυ huyệt bị ȶᏂασ sưng đỏ không chịu nổi , môi âʍ ɦộ đầy đặn trắng nõn,không có lông giờ như quả cà chua chín thối.
"Ahhh!"
Sau một tiếng hét, Lục Văn Nguyệt cao trào, nhưng gậy thịt kia vẫn ra ra vào vào không có dấu hiệu xuất tinh, khuôn mặt nhỏ Lục Văn Nguyệt tỏ ra bất mãn, cô dùng hai tay vỗ vào vai Võ Như Thanh: "Không được nữa, không được nữa."
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, đợi một chút, anh sẽ xuất tinh sớm thôi."
Võ Như Thanh dùng lời lẽ dịu dàng dỗ dành cô, nhưng hông anh ta lại di chuyển nhanh hơn, đục thật mạnh từng chút từng chút vào tâm huyệt, Lục Văn Nguyệt vốn đã ở trong thời kỳ nhạy cảm của cao trào căn bản không chịu nổi nữa.
"A! Anh đồ xấu này!"
Chỉ nghe thấy một tiếng như thế, ngay sau đó là tiếng da thịt va chạm dữ dội đập vào cửa, hiển nhiên là trận tình ái này vẫn chưa kết thúc.
Cố Kiều cảm thấy một bé đáng yêu không thể giúp cô bình tĩnh được nữa, nhưng cô không muốn quay lại bếp nữa, liền đỏ mặt quay về phòng như thể mình đã làm sai việc gì đó trái lương tâm.
Vấn đề là, thời điểm cô về phòng có vẻ cũng không đúng lắm? Tại sao cô lại nhìn thấy Lục Ti Lễ cầm quần áo của cô lột hả?
Khuôn mặt xinh đẹp ốm yếu tái nhợt của anh nhuộm đỏ, trông anh khỏe mạnh hơn rất nhiều, khóe mắt có một vệt hơi đỏ, tiếng thở dốc nhẹ nhàng lại rất gợi cảm, tóm lại Cố Kiều xấu hổ chảy nước miếng.
A, đó là ŧıểυ huyệt chảy nước và miệng chảy nước miếng. Cô là người thích cái đẹp, ánh mắt của Lục Ti Lễ hiển nhiên là đang vẫy tay mời gọi cô: Lại đây, mau chà đạp tôi đi.
Bản thân Lục Ti Lễ nhìn thấy cô, động tác tay cũng không dừng lại chút nào, "Kiều Kiều, anh cảm thấy khó chịu quá."
Giọng nói khàn khàn của anh tràn ngập bất lực, anh trông giống như con chó tội nghiệp đang cần sự giúp đỡ, trong mắt anh tràn đầy sự tin tưởng đối với Cố Kiều. Cố Kiều có thể làm gì? Cố Kiều không còn cách nào khác là giúp đỡ anh, thuận tiện chiếm chút tiện nghi của anh.
Cô đến gần xe lăn của Lục Ti Lễ, ngồi cạnh giường, đầu tiên cô cởi bộ quần áo cô mặc tối qua ra, sau đó đưa tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, giúp anh xóc lọ.
dươиɠ ѵậŧ của Lục Ti Lễ giống như bản thân Lục Ti Lễ, nó có màu hồng và trông rất đẹp, không có sự khác biệt rõ ràng giữa quy đầu và thân, các mạch máu trải khắp thân cũng có màu tím xanh. Nói chung, dươиɠ ѵậŧ này phù hợp với gu thẩm mỹ của Cố Kiều.
Cô một tay cầm thân dươиɠ ѵậŧ vuốt ve lên xuống, tay kia vuốt ve túi con cháu của anh, cô điều chỉnh động tác của mình theo phản ứng của Lục Ti Lễ, hoặc mạnh hơn, hoặc nhẹ hơn hoặc dùng ngón tay chà xát vào cổ áo, hoặc dùng móng tay gãi gãi nó, mang lại cho dươиɠ ѵậŧ kɧoáı ©ảʍ lúc nhẹ lúc nặng.
Thứ cô nhận được là tiếng thở hổn hển và tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng của Lục Ti Lễ, cô có thể nhìn thấy rõ ràng du͙© vọиɠ nổi lên trên khuôn mặt của Lục Ti Lễ, đồng thời cô cũng có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên đôi tay đang nắm chặt xe lăn của anh.
Tất cả anh đều là vì cô tạo ra, cảm giác này khiến Cố Kiều vô cùng hài lòng. Cô đang có tâm trạng rất vui vẻ nên như một phần thưởng, cô vén mái tóc dài ra sau tai, cúi đầu ngậm dươиɠ ѵậŧ vào miệng.
Cô cẩn thận thu răng, cố gắng không đụng vào dươиɠ ѵậŧ nhưng vì là lần đầu tiên và miệng cô quá nhỏ nên vẫn xảy ra những va chạm nhỏ.
Tuy nhiên, động tác ngây ngô này lại mang đến cho Lục Ti Lễ niềm vui ngoài ý muốn, Cố Kiều không biết điều này, cô chỉ biết dươиɠ ѵậŧ trong miệng cô không có mùi vị khác thường, cô không ghét.
Lúc đầu, cô không ngậm vào quá sâu, cô chỉ dùng lưỡi liếʍ quy đầu, lại hút vào mấy lần, toàn bộ nửa trước của dươиɠ ѵậŧ đều dính nước bọt của chính mình, cho đến khi cô chắc chắn rằng mình có thể tiếp nhận nó. Cô mới bắt đầu để dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào trong miệng mình, mô phỏng chuyển động piston. Dù như vậy, cô cũng không ngậm hết dươиɠ ѵậŧ vào miệng được, vẫn còn sót lại một đoạn ở bên ngoài.
Lục Ti Lễ không hề có động tác nào làm tổn thương cô, anh cũng không dùng sức đâm vào, thay vào đó anh để cô tự mình di chuyển, cho dù mồ hôi rịn trên trán anh, hay tiếng thở dốc thô nặng khó kìm nén, hay việc đôi tay anh sắp mất đi khả năng bám vào chiếc xe lăn anh đang ngồi, đều có thể chứng minh anh sắp không thể không chế bản thân.
Cuối cùng, Cố Kiều thâm hầu một cái đã kết thúc trận giày vò ngọt ngào đối với Lục Ti Lễ.