Hai người kiểm kê đồ xong, Võ Như Thanh và Liễu Như Thịnh cũng từ tầng hai đi xuống, một nhóm bốn người chuyển đồ đạc đến kho chứa đồ ở tầng một. Khi mọi việc hoàn thành thì cũng đã muộn nên mọi người trở về phòng của mình, nên làm gì thì làm cái đó.
Cố Kiều không theo Lục Ti Lễ về phòng, cô định hỏi Liễu Mộng Ly xem cô ấy có cái nhìn thế nào về tình trạng của Lục Ti Lễ, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, cô muốn thương lượng xem có cách nào giải quyết hay không.
Kết quả lúc cô vừa định gõ cửa hỏi xem Liễu Mộng Ly có ở đó không thì cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của một người phụ nữ phát ra sau cánh cửa.
Cô đã quen với âm thanh này, không phải âm thanh phát ra trong thời điểm kia hay sao? Nhưng mà, hôm qua cô đã nghe Lục Ti Lễ nói Võ Như Thanh và Lục Văn Nguyệt là một cặp, vậy nên Liễu Mộng Ly không thể là một cặp với Liễu Như Thịnh? Họ không phải là chị em ruột sao?
Liễu Mộng Ly bị Liễu Như Thịnh ép vào cửa, hai tay bị nắm lấy cổ tay, siết chặt sau lưng, cằm hắn tựa vào vai phải của Liễu Mộng Ly: “Chị, cả ngày nay em chỉ nghĩ đến việc ȶᏂασ chị thôi.”
"A Thịnh, không, em là em trai chị!"
Trên mặt Liễu Mộng Ly lộ ra đau đớn cùng bất lực, nhưng thân thể lại không hề có chút vùng vẫy hay phản kháng.
"Chính vì em là em trai của chị nên chúng ta mới nên làm những chuyện thân mật nhất."
Liễu Như Thịnh quen cửa quen nẻo mở rộng ŧıểυ huyệt của cô , trong âm đa͙σ của cô vẫn còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn xuất ra sáng nay, lúc này, cùng với dâm dịch chảy ra, theo bắp đùi chảy xuôi xuống, nhỏ giọt xuống sàn nhà đỏ sậm.
"Ư w~"
Huyệt thịt bị xâm nhập một hồi khẽ đóng khẽ mυ"ŧ bốn ngón tay, giống như đang mời gọi, nóng lòng chờ đợi gậy thịt tiến vào. Vẻ mặt vốn đang bối rối của Liễu Mộng Ly bây giờ lại hiện lên thần sắc khó nhịn, cô lắc lắc mông, không tự chủ được nghênh hợp động tác mở rộng, trong miệng tràn ngập những tiếng thở dốc khiến người ta say mê.
"A Thịnh~~~"
"Chị ơi, chị có muốn không?"
Liễu Như Thịnh hôn xương bướm của cô, để lại những vết đỏ nhỏ xíu, như chưa đủ hài lòng, hắn tăng động tác mυ"ŧ, để lại hết vết vết dâu đỏ này đến vết dâu đỏ khác trên đó.
"Muốn, muốn, hình như rất muốn."
Liễu Mộng Ly được Liễu Như Thịnh dẫn dắt, bày tỏ những suy nghĩ sâu thẳm trong đầu, ngay sau đó, đôi tay vốn bị cầm tù của cô đã được Liễu Như Thịnh nắm vào dươиɠ ѵậŧ của hắn.
"Muốn thì tự mình làm đi."
Quy đầu hình chiếc ô áp vào khe thịt đang chảy nước, phía trên dính đầy hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn ©ôи th!t màu tím đen kia đang bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy, cố gắng nhét nó vào huyệt thịt trống rỗng của mình.
Liễu Như Thịnh nhấc đùi phải cô lên, để mở rộng cửa huyệt cho cô, giúp cô dễ dàng đỡ ©ôи th!t đi vào. Nhưng Liễu Mộng Ly hiển nhiên không quen lắm với hành động này, trước đây cô luôn là người bị ȶᏂασ, chưa bao giờ cô tự mình làm việc đó. Hoa huyệt đã lâu không được gậy thịt an ủi càng thêm trống rỗng hơn.
"A Thịnh, A Thịnh, em có thể chen vào được không?"
Yêu cầu của Liễu Mộng Ly khiến Liễu Như Thịnh thở dài một hơi, hắn hơi khổ sở nói: “Em thật sự thua chị rồi.”
Hắn lấy ©ôи th!t của mình từng chút một nhét vào huyệt thịt của Liễu Mộng Ly, huyệt thịt vì đói khát khó nhịn mà không ngừng đóng đóng mở mở, quấn chặt lấy ©ôи th!t của hắn, mang lại kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Sau khi toàn bộ tiến vào trong, Liễu Mộng Ly nằm trên tấm cửa lắc mông, cảm nhận ©ôи th!t ra ra vào vào huyệt của mình, va chạm vào điểm mẫn cảm của mình.
Liễu Như Thịnh vô cùng thích thú sự chủ động của Liễu Mộng Ly, hắn yêu thảm bộ dạng cô rơi vào du͙© vọиɠ, đồng thời cũng yêu thảm sự lãnh đạm thường ngày của cô ở trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ có lúc này hắn mới có thể tự nói với mình rằng Liễu Mộng Ly là yêu hắn.