Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Sách Tận Thế Sắc

Chương 11: Dị năng

Trước Sau

break

 

“Súng của anh giấu đi đâu rồi?”

 

Nếu không phải trong sách không đề cập đến Lục Ti Lễ có dị năng, cô hẳn sẽ nghi ngờ Lục Ti Lễ có phải có dị năng không gian hay không, nếu không thì làm sao khẩu súng có thể xuất hiện và biến mất trong không khí?

 

Sau khi trở về phòng, Cố Kiều rất tò mò anh giấu súng ở đâu, nhưng thứ cô nhận được lại chính là câu trả lời không biết xấu hổ của Lục Ti Lễ.

 

"Kiều Kiều kiểm tra liền biết."

 

“ Kiểm tra ở đâu?”

 

Cố Kiều nghi hoặc, anh thật sự giấu súng trên người sao?

 

"Ở đây."

 

Lục Ti Lễ nắm lấy tay cô, đặt lên trên quần anh, Cố Kiều cách quần sờ thấy một khối nhô lên, trong nháy mắt mất hết tò mò, cô đỏ mặt nói: "Không biết xấu hổ!"

 

Tuy nhiên, Lục Ti Lễ chính xác không biết xấu hổ, anh nắm lấy tay Cố Kiều nhét vào trong quần, "Kiều Kiều, nếu em sờ sờ nó, nó sẽ biến thành súng, có thể một cây vào động."

 

Tay Cố Kiều bị mạnh mẽ lôi kéo, chạm vào chỗ mềm mềm lại có chút cưng cứng, cô chưa bao giờ chạm vào chỗ đó của đàn ông, cũng chưa từng nhìn thấy nó khi chưa cương cứng trông như thế nào, hiện tại cô bị Lục Ti Lễ nắm tay dẫn theo sờ sờ, ngược lại khơi dậy sự tò mò.

 

Vốn dĩ Lục Ti Lễ chỉ muốn trêu chọc cô, không nghĩ tới phát sinh chuyện gì, nhưng anh không ngờ Cố Kiều thật sự dám sờ.

 

Lục Ti Lễ bị cô sờ vào hai lần liền có cảm giác, anh còn chưa có ý định ăn thịt cô, ít nhất phải đợi đến khi anh khỏe lại mới được.

 

"Kiều Kiều không được thoả mãn du͙© vọиɠ sao?"

 

"Anh mới là người không được thoả mãn du͙© vọиɠ!"

 

Cố Kiều bị lời nói của Lục Ti Lễ đánh thức, cô lập tức thả gậy thịt nửa cứng ngắc trong tay ra, trừng mắt "lộc cộc" chạy ra ngoài, đúng lúc gặp được Lục Văn Nguyệt và Lưu Mộng Lí vừa thu dọn xác chết về, thoáng cái cô có chút lúng túng.

 

“Khi nào anh trai em mới có thể ăn được thịt?”

 

"Cơ thể anh ấy không thể vận động dữ dội."

 

“A~ Em hiểu, em hiểu rồi~ Anh ấy có thể nằm yên mà, phải không?"

 

"Về mặt lý thuyết thì có thể."

 

Cố Kiều: Tôi nghe thấy lời hai người đang nói! Có cần thiết phải nói điều này trước mặt người trong cuộc không? Chúng ta mới quen nhau được hai ngày thôi! Hai người như thế này có thực sự ổn không?

 

Cho dù Cố Kiều không lên tiếng, Lục Văn Nguyệt và Liễu Mộng Ly cũng thấy vẻ mặt cô biến đổi, cũng không tiếp tục trêu chọc, kẻo dọa người bỏ chạy, mất nhiều hơn được, Lục Ti Lễ sẽ tìm hai người bọn cô gây phiền toái.

 

"Chúng tôi đã trở về."

 

Lúc này trong đại sảnh vừa lúc vang lên giọng nói của Liễu Như Thịnh, hắn và Võ Như Thanh vừa đi thu thập vật tư trở về. Lục Văn Nguyệt cùng Liễu Mộng Ly lại từ lầu hai đi xuống, lúc này Lục Ti Lễ cũng từ trong phòng đi ra.

 

Anh nắm lấy tay cô, nói: "Đừng tức giận, chúng ta đi xuống nhìn xem trước."

 

Cố Kiều nhìn sắc mặt của anh, đừng nói là tức giận, không có cái gì chỉ cảm thấy thích, hơn nữa vốn dĩ cô cũng không tức giận, cô chỉ là thẹn thùng mà thôi.

 

Lúc hai người tới phòng khách, Liễu Như Thịnh và Võ Như Thanh đã không thấy bóng người, chắc là cả hai đã lên lầu tắm rửa, trong đại sảnh chỉ còn có Lục Văn Nguyệt và Liễu Mộng Ly đang kiểm kê vật tư.

 

Thu hoạch lần này khá phong phú, chủ yếu là do thời tiết ba tháng qua nóng bức, không có ai thu thập quần áo mùa đông hay gì cả nên hai người bọn họ nắm được cơ hội.

 

 Đã thu thập rất nhiều đồ cho mùa đông, những vật phẩm rải rác khác đều là thực phẩm và thuốc men. Cố Kiều vốn muốn đi tới hỗ trợ, lại bị Lục Văn Nguyệt đẩy về phía Lục Ti Lễ, "Cô ở với anh trai tôi nhiều một chút, đó là giúp đỡ rất lớn rồi."

 

Cố Kiều sờ mũi, có chút xấu hổ ở bên Lục Ti Lễ.

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc