"Anh ơi! Không xong! Có người đột nhập!"
Ngoài cửa vang lên giọng nói lo lắng của Lục Văn Nguyệt, Cố Kiều giật mình ngay lập tức tỉnh táo, cô hoảng sợ đẩy Lục Ti Lễ ra rồi đứng dậy, cách xa anh mấy mét.
Trong tay Lục Ti Lễ vẫn còn hơi ấm, cảm giác khó chịu bị quấy rầy dâng lên trên giữa lông mày, nhưng anh nhanh chóng thu hồi cảm xúc, phiền muộn u ám tiêu tan không thấy.
"Anh đi xem một chút."
Lại nhìn Cố Kiều lần nữa, anh vẫn dịu dàng trước sau như một, Cố Kiều nhanh chóng chỉnh lại áo lót, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại trái tim đang đập dồn dập của mình, đôi má vốn đỏ bừng cũng không còn đỏ nữa.
"Em cũng tới."
Cố Kiều đi theo Lục Ti Lễ xuống lầu, trong phòng khách, Lục Văn Nguyệt và Liễu Mộng Ly đứng đối diện với một người đàn ông, người đàn ông này Cố Kiều biết.
"Trương Dương? Tại sao ngươi lại tới đây?"
Cố Kiều đẩy xe lăn của Lục Ti Lễ ra khỏi thang máy, Trương Dương quay lại nhìn cô khi nghe thấy giọng nói của cô, khi nhìn thấy đó là cô, một tia sáng dâm tà bắn ra từ đôi mắt nhỏ của gã ta, gã thèm thuồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Kiều, không hề chớp mắt.
"ŧıểυ mỹ nhân, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi."
Trương Dương liếʍ liếʍ da môi, hai tay ma sát vào nhau, chuẩn bị đến gần Cố Kiều.
Cố Kiều ghét cay ghét đắng bị loại ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cô cũng không muốn đi theo con đường xưa, bị một gã đàn ông như vậy đè ở trên, cô thà chết còn hơn.
"Đứng im."
Lục Ti Lễ nghe Cố Kiều gọi tên của gã ta liền biết người này là ai, vốn dĩ đang nghĩ cách giết kẻ này, nhưng không ngờ kẻ này lại tự đưa mình tới trước cửa.
Lúc này Trương Dương mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn cạnh Cố Kiều, người đàn ông lớn lên với phương mặt vô cùng đẹp, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn giống như một người bệnh, nói chuyện cũng yếu ớt, loại người này, Trương Dương căn bản không để trong lòng chút nào.
Gã ta phớt lờ lời cảnh cáo của Lục Ti Lễ, càng ngày càng tiến lại gần Cố Kiều, sau đó, gã ta nhìn thấy Lục Ti Lễ từ đâu đó lấy ra một khẩu súng, nòng súng màu đen chĩa thẳng vào đầu gã ta.
Lúc này Trương Dương mới dời tầm mắt khỏi Cố Kiều, đối mặt với Lục Ti Lễ, đứng đó không dám cử động. Khung cảnh nhất thời cứng lại, Lục Ti Lễ không có nổ súng, hắn đưa khẩu súng trong tay anh cho Cố Kiều.
"Kiều Kiều, em lựa chọn đi."
Một mặt, anh hy vọng Cố Kiều sẽ là cô gái đơn thuần hiền lành, anh sẽ yêu thương chiều chuộng cô, để cô không phải chịu bất cứ thương tổn nào trong tận thế, mặt khác, anh hy vọng cô có thể nhìn rõ sự tàn khốc của tận thế và sự đáng sợ của bản chất con người, ích kỷ, anh muốn cô toàn thân dính đầy máu và rơi xuống vực thẳm giống như anh.
Khẩu súng trong tay vẫn còn hơi ấm bàn tay của Lục Ti Lễ, cũng không lạnh lẽo như cô tưởng tượng, Cố Kiều không hề cảm thấy một chút sợ hãi khi khẩu súng hạng nặng được đưa vào tay cô.
Khi súng của cô chĩa vào Trương Dương, nhắm vào điểm khởi đầu của vận mệnh ác mộng của nguyên chủ, điều dâng lên trong lòng cô không phải là sợ hãi mà là niềm vui bí ẩn. Chỉ cần giết gã ta, ác mộng sẽ không lại bắt đầu, cô sẽ không lại rơi vào cốt truyện nguyên bản, cô có thể thoát khỏi xiềng xích, chuyển sinh sang một cuộc sống mới.
"Cố Kiều, em không thể giết tôi."
Trương Dương bắt đầu sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của Cố Kiều, gã ta biết Cố Kiều muốn giết gã.
"Bùm!"
Bóp cò, viên đạn găm vào giữa trán Trương Dương, cô nhìn thi thể Trương Dương ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi trước cái chết.
Cố Kiều thổi vào họng súng không hề khói, vẻ mặt vui tươi nói: "Khả năng bắn súng của em vẫn chính xác như ngày nào."
"Trẻ con không thể chơi với thứ này."
Khẩu súng trong tay cô bị Lục Ti Lễ lấy lại, Cố Kiều đặt khẩu súng vào lòng bàn tay anh, sau đó nhìn anh xoay cổ tay, khẩu súng liền biến mất.