Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của Trạm Nguyên Miểu khi nhìn thấy đứa bé là muốn cứu lấy nó, vì thế anh đã mở cửa. Nhưng ngay khi làn gió đêm mang theo mùi tanh máu thổi vào, anh chợt bừng tỉnh.
Anh hoàn toàn không có khả năng nuôi một đứa trẻ.
Thà để đứa bé chết ngoài kia, còn hơn là chết trong tay mình.
Nghê Thủy Thủy liếc nhìn anh một cái, thì thầm như tự nói với chính mình:
“Muốn cứu và có thể cứu được, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó.”
Trạm Nguyên Miểu nghe vậy liền quay sang nhìn cô.
Nghê Thủy Thủy nở một nụ cười rạng rỡ với anh, còn giơ tay làm động tác cổ vũ.
Trạm Nguyên Miểu: “…”
“Nhớ kỹ, là cô bảo tôi đi cứu nó, chứ không phải tôi tự muốn cứu đâu đấy.”
“Vâng vâng!” Nghê Thủy Thủy gật đầu lia lịa: “Chính xác, là tôi muốn cứu. Anh chỉ đang giúp tôi thôi!”
“Thật hết nói nổi với cô, bản thân không đủ khả năng mà còn thích lo chuyện bao đồng.” Trạm Nguyên Miểu vừa càu nhàu vừa quay lại cửa chính để xem xét tình hình bên ngoài, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt co giật của cô gái đứng sau.
Cả hai đều là người trưởng thành rồi, làm gì phải cứng đầu như thế? Mặc dù... nhìn cũng có chút đáng yêu.
Tiếng cào cửa bên ngoài đã ngưng lại, thì trên lầu đột nhiên vang lên tiếng kính vỡ.
Nghê Thủy Thủy giật mình, quay đầu nhìn về hướng cầu thang:
“Xem ra mục đích của bọn chúng không phải dụ chúng ta mở cửa, mà là định đột nhập từ tầng trên. Dám ra tay bất ngờ thế này thì chắc chắn là hành động theo nhóm. Chúng ta phải rời đi, chạy bằng cửa chính!”
Trạm Nguyên Miểu còn chưa kịp phản ứng, thì Nghê Thủy Thủy đã quyết định xong xuôi.
Cô lao ra cửa, liếc nhìn qua màn hình quan sát, rồi một tay cầm dao, một tay mở toang cửa biệt thự.
Gã đàn ông đang cầm súng canh cửa sững người khi thấy Nghê Thủy Thủy mở cửa. Lúc nãy, đồng bọn gã đã hành động trên lầu, gã nghĩ rằng đám người bên trong sẽ chạy lên... Ai ngờ lại mở cửa?
Nghê Thủy Thủy vừa thấy vũ khí trong tay đối phương liền hét lên:
“Có súng!” rồi cúi người ôm lấy đứa bé dưới đất, lăn ngay sang một bên.
Đúng lúc cô cúi xuống, Trạm Nguyên Miểu lập tức vận dụng dị năng hệ phong, dịch chuyển tức thì ra phía sau gã đàn ông, ra tay gọn gàng cứa cổ hắn.
“Đi!”
Hành lý của họ đã sớm được chất lên những chiếc xe mà cả hai đã chọn sẵn. Trong biệt thự lúc này, ngoài mấy món ăn còn lại thì chẳng còn gì đáng giá với họ nữa.
Nghê Thủy Thủy bám sát theo đại lão, vừa quan sát xung quanh vừa tranh thủ mở lớp khăn quấn để kiểm tra tình trạng của đứa bé.
Đứa trẻ vẫn đang ngủ say, miệng hé nhẹ, gò má ửng hồng. Trong hoàn cảnh ồn ào như thế mà vẫn không tỉnh lại, có chút bất thường.
Trạm Nguyên Miểu sử dụng dị năng hệ phong để mở đường phía trước, nhanh chóng mở cửa chiếc xe địa hình màu đen đã chuẩn bị sẵn đầy đồ ăn và nước uống.
Trước khi lên xe, anh nhìn thấy Nghê Thủy Thủy đang vòng qua phía sau xe, liền hạ giọng gọi cô:
“Này!” Không lên xe cô còn định đi đâu?
Nghê Thủy Thủy giơ tay ra hiệu “đi mau”, rồi nhanh chóng mở cửa chiếc xe cô đã chọn, thắt dây an toàn, khởi động xe, tay nắm vô lăng, chân đạp ga, xoay tay lái một cách thuần thục, chiếc xe lướt ra khỏi cổng biệt thự trong nháy mắt.
Trạm Nguyên Miểu: “…” Gì vậy trời?!
Tiếng động cơ xe khiến họ lập tức bị phát hiện. Trước khi loạt đạn bắn tới, Trạm Nguyên Miểu nhanh chóng nhảy lên xe, động tác tuy hơi lóng ngóng nhưng vẫn khởi động kịp thời, tăng tốc bám sát theo Nghê Thủy Thủy.
Đường bên trong khu biệt thự rộng rãi, đèn đường vẫn còn hoạt động nhờ năng lượng mặt trời, tận tụy chiếu sáng cho những ai còn sống sót.
“Trung tâm giao thông thành phố H xin thông báo: Phía trước có chướng ngại vật, vui lòng quay đầu xe.”
“Trung tâm giao thông thành phố H xin...”
Nghê Thủy Thủy giơ tay "bụp" một cái tắt luôn thông báo. Hệ thống này cũng “tận tâm” thật, mạng sập mà vẫn còn hoạt động?
Cô cúi đầu nhìn bảng chỉ dẫn bên đường.
Cách 800 mét phía trước, rẽ trái là ra khỏi thành phố, rẽ phải là vào trung tâm. Thành phố H đã hoàn toàn sụp đổ, không còn lý do gì để vào trong. Vậy thì, rẽ trái đi thôi!
Cô bật đèn xi-nhan trái ra hiệu cho người phía sau. Thấy vài con tang thi đang lảng vảng giữa đường, cô lập tức tập trung, tăng ga, đâm thẳng qua.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng xe lao đi như xé gió vang vọng giữa đường phố vắng tanh. Đám tang thi bị tiếng động hấp dẫn, lũ lượt kéo đến, âm thanh bánh xe cán qua xác thịt vang lên ghê rợn.
Khi họ rẽ ra được đường ngoại ô, lập tức đối mặt với lựa chọn: có nên lên đường cao tốc hay không?
Không cần nghĩ cũng biết, đường cao tốc chắc chắn đã bị kẹt cứng, một khi lên là không xuống được. Vẫn nên đi đường thường cho an toàn!
Nghê Thủy Thủy tắt xi-nhan trái, bật phải, dẫn đầu rẽ vào đường nhỏ phía ngoài.
Thế nhưng, đường nhỏ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nỗi sợ hãi khi tận thế ập đến đã khiến người dân trong thành phố chen chúc nhau bỏ chạy, bất kể là cao tốc hay đường thường, tất cả lối thoát đều đã tắc nghẽn.
Nghê Thủy Thủy liếc nhìn con tang thi bị kẹt trong xe bên cạnh, không thèm liếc thêm lần thứ hai.
Hai tiếng sau, cô rẽ khỏi làn đường chính, dừng xe trước một căn nhà hai tầng độc lập.
Chiếc xe này đã không sử dụng từ lâu, nhiên liệu sắp cạn rồi.
Trạm Nguyên Miểu lái xe theo sau, vừa đạp phanh vừa quan sát kỹ xung quanh. Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm rõ rệt, anh mới cầm dao bước xuống, đi đến gõ nhẹ vào cửa kính xe của Nghê Thủy Thủy.
Cô hạ cửa kính xuống, hạ giọng nói:
“Anh Trạm, muộn quá rồi, hay chúng ta tạm nghỉ lại đây một đêm được không?”
Trạm Nguyên Miểu gật đầu, ấn nhẹ cửa xe cô vừa mở ra, nhìn quanh rồi nói:
“Để tôi vào kiểm tra trước. An toàn rồi cô hãy xuống.”
“Được, anh cẩn thận nhé!” Nghê Thủy Thủy tắt đèn xe, dõi mắt nhìn bóng lưng Trạm Nguyên Miểu dần dần hòa vào bóng tối...
Chưa đến ba giây sau, cô hối hận.
Thà đi theo anh vào còn hơn là ngồi một mình ở đây. Một mình giữa nơi hoang vắng thế này đáng sợ quá, cảm giác như bị bỏ rơi vậy...
Cô chăm chú nhìn vào căn nhà yên tĩnh phía trước, cố tìm bóng dáng của Trạm Nguyên Miểu.
Đúng lúc đó, gió thổi qua hàng cây hai bên đường, lá xào xạc như tiếng khò khè của tang thi, từ xa vọng lại, càng lúc càng gần...
Gượm đã!
Không thể nghe nữa!
Nghê Thủy Thủy vớ lấy con dao bổ dưa trên ghế phụ, siết chặt để lấy dũng khí, cúi đầu kiểm tra đứa bé trong khăn quấn.
Trời tối đen như mực, không có ánh trăng, giơ tay ra cũng không thấy được đầu ngón. Cô không khỏi bế đứa bé lại gần cửa kính, định mượn ánh sáng đèn đường phía xa để nhìn rõ hơn.
Thế nhưng, chưa kịp nhìn kỹ mặt đứa trẻ, mặt kính sát bên cạnh bất ngờ rung lên một tiếng “cạch”, kèm theo đó là âm thanh móng vuốt cào vào kính ken két vang lên bên tai.
Nghê Thủy Thủy cứng đờ người, ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với một cái bóng đen đang áp sát trên cửa kính xe.
Một hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Cái gì thế này?!
Là tang thi... loại lùn sao?!
Nghê Thủy Thủy không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nó, còn cái bóng kia cũng đang chằm chằm nhìn lại cô.
Địch không động, ta cũng không động...
Cô và nó như thể đang giữ một trạng thái cân bằng kỳ lạ.
Cùng lúc đó, Trạm Nguyên Miểu đã kiểm tra xong từ tầng hai xuống tầng một. Đây là một căn nhà nhỏ không người ở, mọi đồ đạc đều được phủ kín bằng vải chống bụi. Bàn ghế, sàn nhà đều phủ đầy bụi dày, bước chân qua liền in rõ dấu vết.
Anh dùng bật lửa để chiếu sáng, mở cửa sau của căn nhà, chuẩn bị quay lại đón Nghê Thủy Thủy. Nhưng vừa mới đi được vài bước, rẽ qua góc tường, anh liền nhìn thấy một cái bóng đen cao khoảng nửa người đang bám sát vào cửa kính xe của cô.
Tim Trạm Nguyên Miểu giật thót, lập tức rút thanh đường đao trong tay, ánh mắt sắc như dao, sẵn sàng xuất thủ trong nháy mắt.