Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 8: Gặp lại trong hiểm cảnh

Trước Sau

break

Dưới ánh đèn đường mờ ảo phía xa, Nghê Thủy Thủy liếc thấy một bóng người lấp ló ở góc nhà, dáng người cao lớn, tay cầm thanh đao dài như ánh lên trong bóng tối. Cô lập tức nhận ra đó là Trạm Nguyên Miểu, không phải tang thi.

Hy vọng trong lòng cô bỗng trỗi dậy.

Đêm tối mịt mùng, chưa kịp mở miệng nhắc nhở anh cẩn thận, Trạm Nguyên Miểu đã lao về phía xe như một cơn gió. Bóng dáng anh mờ mờ ảo ảo, di chuyển cực nhanh khiến cô không khỏi mở to mắt kinh ngạc.

Nhanh quá!

Sinh vật đang bám trên cửa kính xe dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó phát ra tiếng rên khẽ rồi vội vàng rút lui trước khi Trạm Nguyên Miểu kịp áp sát.

Một nhát đao chém hụt trong khoảng không.

Anh đứng trước cửa xe, hơi thở dồn dập, mắt dán vào bóng đen đang dần tan vào màn đêm, hình như… là một con chó?

“Nghê Thủy Thủy?” Anh gõ vào kính xe. Tầm nhìn trong đêm quá kém, anh không chắc cô còn trong xe hay đã rời đi. Yên lặng như vậy, hoặc là bị doạ đến ngây người, hoặc là đã bỏ chạy.

Nghe thấy giọng anh, Nghê Thủy Thủy lập tức đáp lại lanh lẹ: “Có mặt!”

Cô không chờ được nữa, mở cửa xe bước xuống, nhưng động tác quá vội khiến cánh cửa đập thẳng vào cằm và đầu gối của Trạm Nguyên Miểu.

Một tiếng hít khí vang lên rõ mồn một.

Anh nghiến răng gọi tên cô qua kẽ răng: “Nghê, Thủy, Thủy!” Cô cố ý chứ gì!

Cô lúng túng: “Xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý… Ai bảo anh đứng sát cửa xe làm gì!”

“Im miệng, xuống xe đi theo tôi.”

“Dạ!”

Vì cô còn bế em bé nên Trạm Nguyên Miểu chủ động đưa tay nắm lấy tay cô.

Sự ấm áp từ lòng bàn tay người đàn ông truyền qua lớp áo mỏng khiến Nghê Thủy Thủy khẽ nhăn mũi không quen.

Trạm Nguyên Miểu cảm thấy là lạ, bèn siết nhẹ tay cô rồi cảnh giác hỏi:
“Cô bị cắn à?”

“Gì cơ? Không hề!!” Tôi bị cắn hồi nào chứ? Anh đừng có gán cho tôi cái tội danh đó để dễ dàng bỏ tôi lại!”

Cô vội nắm lấy vạt áo anh giữ thật chặt, phòng ngừa anh bỏ đi.

“Nếu không sao tay cô lạnh thế?” Anh nhíu mày, quay đầu nhìn kỹ mặt cô.

Nghê Thủy Thủy vừa bực vừa buồn cười, nhưng không dám la lớn, chỉ nhỏ giọng thì thầm:
“Tôi bị chứng tay chân lạnh thôi!”

“Ồ?” Anh bán tín bán nghi.

Hai người nắm tay nhau đi vào căn nhà nhỏ.

Trạm Nguyên Miểu khóa cửa sau rồi bật lửa soi sáng. Trong ánh sáng bất chợt, khuôn mặt anh hiện lên khiến Nghê Thủy Thủy giật mình nhảy dựng.

Cô vỗ ngực: “Tôi sắp bị anh dọa chết rồi đó!”

“Trong này có tang thi không?” Cô rón rén hỏi khi bước lên cầu thang.

“Không. Nơi này đã bị cắt điện nước, không ai ở cả.” Anh dẫn đường lên tầng hai.

“Không có điện nước thì phải mang đồ ăn vào.” Cô cúi xuống nhìn đứa bé trong tay.

Bé con đã tỉnh, đôi mắt to tròn nhìn cô chăm chú, không khóc không quấy, còn ngáp một cái thật dài, đáng yêu không tả nổi!

“Nè, nè~” Cô kéo tay áo anh, đưa bé lại gần: “Bé con dậy rồi nè!”

Cả hai cùng cúi đầu, vai chạm vai nhìn đứa bé chằm chằm, mắt tròn to nhìn mắt tròn nhỏ.

“Sao nó tỉnh rồi mà không khóc?” Anh tò mò.

“Ủa? Tỉnh là phải khóc à?” Cô ngạc nhiên.

Anh nhớ lại mấy lần từng gặp trẻ con: “Trẻ con hay khóc lắm. Đói cũng khóc, tè cũng khóc, tỉnh cũng khóc.”

Anh đưa tay muốn chạm vào má em bé, nhưng chưa kịp đụng thì bị cô vỗ tay gạt ra:
“Anh làm gì đó? Tay bẩn như vậy!”

Anh liếc cô một cái không cảm xúc, không cho thì thôi.

Bé con dường như bị tay anh hấp dẫn, miệng bắt đầu chóp chép như muốn ăn. Nhưng mãi không được cho bú, bé bặm môi, đôi mắt ngấn nước, chuẩn bị… khóc!

“Đấy, sắp khóc rồi đó.” Anh nhắc cô.

“Còn không phải tại anh sao?! Mau đi lấy đồ ăn đi!” Cô luống cuống dỗ dành bé, hoảng loạn nghĩ tới chuyện bé khóc sẽ thu hút tang thi xung quanh.

Thế thì chẳng phải là rước họa vào thân sao?

Trạm Nguyên Miểu lập tức đưa cô vào phòng gần đó rồi quay xuống lấy đồ từ xe.

Cả hai đều chưa từng chăm em bé. Lóng ngóng cả đêm, cuối cùng cũng tạm thời dỗ bé nín bằng chút nước cơm nấu loãng. Cả hai thở phào nhẹ nhõm.

Một đêm gian khổ trôi qua, đám tang thi bên ngoài bắt đầu một ngày lang thang kiếm ăn mới.

Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu mắt thâm quầng, cùng nhau gom đồ từ hai xe gộp lại thành một, rồi rời đi, hướng về thành phố tiếp theo.

Ngồi ghế phụ, anh ôm bé con vừa ăn xong đã lại ngủ khò, nói với cô, người đang chăm chú lái xe:
“Đi ngang thành phố J, kiếm cái siêu thị lớn xem có sữa bột, bình sữa. Cho ăn nước cơm đâu có được, còn phiền nữa.”

“Biết rồi. Tốt nhất tìm thêm thuốc kháng viêm nữa. Nhưng mà…” Cô liếc sang “Chúng ta định đi đâu? Nếu không có nơi cụ thể, tôi muốn đến vùng nào hẻo lánh ít người, trốn một thời gian.”

“Chỗ vùng nông thôn hôm qua cũng ổn đấy chứ, chỉ có điều muỗi mòng và chuột gián hơi nhiều thôi.” Nghê Thủy Thủy vừa lái xe vừa lẩm bẩm.

Trạm Nguyên Miểu trầm tư trong giây lát, ánh mắt lướt qua đám tang thi đang lảng vảng không xa, rồi khẽ nói:
“Đi thành phố Z. Có thể ở đó có căn cứ của những người sống sót.”

“Anh đừng có ‘có thể’ nữa…” Nghê Thủy Thủy nhíu mày. Từ thành phố H đến thành phố Z là một chặng đường dài vô cùng. Cô không nói ra, nhưng chắc chắn rằng khoảng cách giữa hai thành phố này chẳng khác nào từ H đến Z trong bảng chữ cái và trên đường đi còn phải vượt qua hàng loạt thành phố đông dân, mỗi nơi đều đầy rẫy nguy hiểm.

“Anh có nhận được thông tin gì không?” Cô nhìn anh, cảm giác có chút nghi ngờ.

Cô rất hối hận vì chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết ấy. Nếu đọc xong ít nhất cô sẽ biết được phần nào về tương lai, không phải lúc nào cũng hoang mang như hiện giờ.

Trạm Nguyên Miểu quay lại nhìn cô, không nói gì về việc anh đã mơ thấy căn cứ của người sống sót ở thành phố Z.

Giấc mơ ấy quá thật, đến mức anh không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Kể từ khi đại dịch bùng phát, những giấc mơ kỳ lạ cứ liên tục đến với anh, khiến đầu óc anh lúc nào cũng căng thẳng, chẳng thể nào yên ổn.

“Được rồi.” Nghê Thủy Thủy không tiếp tục hỏi thêm, cô đoán rằng anh có được nguồn tin từ đâu đó, bèn nói với giọng quyết đoán:
“Vậy thì chúng ta cần lên kế hoạch thật kỹ càng để đến thành phố Z!”

“Ừ.” Trạm Nguyên Miểu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng day mũi, trong lòng thầm cảm ơn cô vì không tiếp tục tra hỏi.

Nhưng chưa kịp mở mắt ra, tiếng phanh xe đột ngột vang lên từ phía trước, hai chiếc xe lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng nổi!

“Đậu má!” Nghê Thủy Thủy hét lên, phản xạ cực nhanh, xoay vô lăng tránh cú va chạm giữa hai xe.

Chiếc xe của họ tránh được vụ đụng độ, nhưng không thể tránh được cú đâm vào cửa tiệm ven đường.

Lực va chạm mạnh mẽ khiến Nghê Thủy Thủy đập mạnh trán vào tay lái. Máu từ vết thương trào ra, nhuốm đỏ tầm nhìn của cô, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt.

Chết tiệt…

Cô mơ hồ nghĩ, lần này thật sự xong rồi…             

“Nghê Thủy Thủy?! Tỉnh lại! Đừng ngất đi! Có tang thi đang đến đấy, nghe thấy không?!”

“Cái quái gì thế!”

Trạm Nguyên Miểu thấy máu chảy ra từ tay lái, ngay lập tức ôm lấy đứa bé, cởi dây an toàn cho Nghê Thủy Thủy, rồi luồn tay qua nách cô kéo ra khỏi xe.

Vì không thể dùng tay rút dao chiến đấu, anh chỉ có thể dùng chân đạp tang thi ra khỏi đường, rồi nhanh chóng quay lại để cõng cô. Anh chạy về phía xa để tránh bị tang thi vây kín.

“Nghê Thủy Thủy, tỉnh lại! Cô có biết cô nặng thế nào không?!”

Anh vừa bảo vệ cô khỏi tang thi, vừa phải chạy giữa lũ xác sống, như đang trốn chạy khỏi một đàn sói đói.

Phía trước, một chiếc Lexus vừa suýt tông vào họ, giờ đã dừng lại. Sau một hồi hoảng loạn, tài xế chiếc xe bước xuống, nhìn thấy tình cảnh của Trạm Nguyên Miểu liền lập tức xuống xe giúp đỡ.

Cả hai không ngờ rằng, trong lúc nguy cấp như vậy, họ lại gặp phải một tình huống oái oăm đến vậy, suýt nữa là đâm phải nhau ngay giữa giao lộ.

Nếu không có sự phản ứng kịp thời, có lẽ cả hai bên đều sẽ chịu chung số phận, mà chắc chắn tài xế chiếc Lexus kia sẽ chẳng tránh khỏi vết thương nghiêm trọng.

“Anh bạn, không sao chứ?” Một người trong số họ, thân hình vạm vỡ, cầm vũ khí, nhanh chóng lao đến hỗ trợ Trạm Nguyên Miểu dọn dẹp những tang thi xung quanh.

Trạm Nguyên Miểu nhẹ nhàng lắc đầu, nói không sao, rồi né người để tránh cho Nghê Thủy Thủy không bị ai chạm vào. Anh liếc mắt nhìn họ, rồi ánh mắt dừng lại trên một người trong số họ.

Tạ Đình Chu?

Sao hắn lại ở đây?

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Nghê Thủy Thủy trên lưng mình, bất giác thở dài.

Quả đúng là thanh mai trúc mã, chạy xa hai trăm cây số cũng gặp được. Nhưng lần này… gặp nhau thế này có lẽ là quá trớ trêu. Mới gặp mà suýt mất mạng rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc