Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 6: Nửa đêm gõ cửa

Trước Sau

break

“Không cần.”

Trạm Nguyên Miểu từ chối dứt khoát.

Anh sẽ không dẫn theo một gánh nặng như vậy. Dù cô bị Tạ Đình Chu bỏ rơi thật sự rất đáng thương, dù anh cũng cảm thấy Tạ Đình Chu sống sung sướng như thế mà khi tận thế đến lại bỏ mặc cô thì đúng là hơi thiếu đạo nghĩa, nhưng anh không có ý định thay người ta gánh trách nhiệm, cũng chẳng có bản lĩnh đó.

Nghê Thủy Thủy nhìn anh đầy buồn bã:

“Tại sao chứ? Tôi có dũng khí tự bảo vệ mình mà, tôi sẽ cố gắng trở lên mạnh mẽ hơn!”

Đúng là cô có dũng khí, nhưng lại không có năng lực để tự vệ.

Trạm Nguyên Miểu hỏi thẳng một câu:

“Cô có dị năng không? Loại năng lực đặc biệt vượt qua người thường ấy.”

Nói rồi, anh tập trung tinh thần, lập tức di chuyển một cái đã đứng ngay sau lưng Nghê Thủy Thủy.

Đó là dị năng hệ Phong, hiện tại thể hiện qua tốc độ.

Nghê Thủy Thủy giật nảy mình, lùi lại một bước, vỗ ngực nghĩ thầm: Nếu tôi có dị năng, còn cần đứng trước mặt anh giả vờ đáng yêu làm gì?

Trạm Nguyên Miểu đã hiểu, cô không có dị năng.

Vậy thì sức lực cô dùng để giết tang thi từ đâu ra?

Bị ánh mắt soi mói của đại lão nhìn chằm chằm, Nghê Thủy Thủy nuốt nước bọt cái ực, nghiêm mặt bắt đầu bịa chuyện rất đàng hoàng:

“Tôi không có dị năng, nhưng tôi có một thứ mà dị năng cũng không có được, đó là… vận may!”

Trạm Nguyên Miểu gật gù, ra hiệu cho cô: Nói tiếp đi, cứ bịa tiếp xem nào.

Nghê Thủy Thủy còn biết làm gì, chỉ có thể liều mình nói tiếp:

“Anh biết ba tôi làm giàu kiểu gì không?”

Trạm Nguyên Miểu lắc đầu, làm sao anh biết được lịch sử phát tài của đại gia số một thành phố H.

Nghê Thủy Thủy nói:

“Là sau khi sinh tôi ra, ông ấy mới lọt vào danh sách tỉ phú đó!”

Trạm Nguyên Miểu: “…”

Vận số cô tốt thật đấy.

Nghê Thủy Thủy tiếp lời:

“Trước khi tôi chào đời, công ty của ba tôi chẳng có khách, suýt phá sản. Sau khi tôi sinh ra, việc kinh doanh đột nhiên khởi sắc. Ông ấy thường nói tôi là ‘bảo bối may mắn’ của ông ấy, anh hiểu ý nghĩa đó chứ?”

Chưa kịp để Trạm Nguyên Miểu trả lời, cô lại tiếp tục hỏi:

“Anh biết tại sao anh tên là Trạm Nguyên Miểu không?”

Sắc mặt Trạm Nguyên Miểu tối sầm lại.

Cái tên đó là do người đàn ông kia đặt. Thật ghê tởm. Nếu không phải mẹ anh lúc lâm chung nói thích cái tên đó, anh đã sớm muốn đổi đi rồi.

Nghê Thủy Thủy nhạy bén nhận ra sự thay đổi cảm xúc trong anh, liền mím môi, lớn tiếng nói:

“Là vì mệnh anh thiếu nước, mà tôi tên là Nghê Thủy Thủy đó!”

Trạm Nguyên Miểu: “???”

Cái quái gì vậy?

Nghê Thủy Thủy gạt bỏ sự xấu hổ trong lòng, ánh mắt đầy quyết tâm:

“Không tin thì anh cứ dẫn theo tôi đi, trên đường nhất định anh sẽ thuận buồm xuôi gió, vận may bùng nổ!”

Ba thân yêu phù hộ con, con làm được mà!

Trạm Nguyên Miểu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng bị ánh mắt “chân thành” của cô thuyết phục. Anh thỏa hiệp:

“Muốn đi cùng thì đi, nhưng nói trước, gặp nguy hiểm tôi sẽ không giúp, không cứu, càng không chăm sóc cô.”

“Rõ! Cảm ơn anh Trạm!”

Nghê Thủy Thủy mừng rỡ không kìm được, cô không biết sau này Trạm Nguyên Miểu sẽ trở thành phản diện kiểu gì, nhưng hiện tại mà nói, chàng thiếu niên này đúng là rất xuất sắc!

Lông mày sắc nét, ánh mắt sáng, cả người toát lên khí chất chính trực. Tuy nét mặt có hơi lạnh nhạt, lời nói thì thẳng thừng quá mức, nhưng tâm địa thì tuyệt đối là tốt!

Không chỉ đồng ý cứu cô, còn giúp vứt xác, lau nhà, nấu cơm... Đúng là quá đáng tin cậy!

Mà Trạm Nguyên Miểu cũng vì một tiếng "anh Trạm" của cô mà tâm trạng dịu đi chút ít. Anh theo họ mẹ, trong cái tên của mình thì chữ "Trạm" là từ anh ghét ít nhất.

Sau khi hai người đạt được thỏa thuận, Nghê Thủy Thủy bắt đầu không tiếc sức mà đào sạch tài nguyên trong biệt thự nhà mình: chọn vũ khí, chọn phương tiện, chọn quần áo, chọn thực phẩm.

Ở hạng mục quần áo, cô và đại lão phát sinh bất đồng.

Nghê Thủy Thủy cho rằng tận thế tới rồi, thời tiết chắc chắn sẽ thay đổi, phải mang theo đủ quần áo cho cả bốn mùa xuân – hạ – thu – đông!

Trạm Nguyên Miểu thì cho rằng trên đường chạy trốn, thực phẩm mới là quan trọng nhất!

Trong phòng khách tầng hai, Nghê Thủy Thủy ôm chặt hai chiếc vali 32 inch đầy quần áo, kiên quyết nói:

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh, giữ ấm là quan trọng!”

Trạm Nguyên Miểu giành lấy vali của cô:

“Giữa sống và chết, no bụng mới là trên hết!”

Hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng thống nhất mỗi người lái một xe, ai mang gì thì tự chịu trách nhiệm.

Tốt lắm. Nghê Thủy Thủy đã giữ được đống quần áo của mình, hơn nữa còn tiến thêm một bước trong việc thăm dò giới hạn của đại lão.

Trạm Nguyên Miểu cảm thấy bản thân đúng là bị mê hoặc rồi, anh chỉ đồng ý để cô theo, chứ đâu có nói sẽ quản cô mang theo cái gì?

Bữa tối.

Nghê Thủy Thủy ngồi đối diện đại lão, bắt đầu thăm dò:

“Anh Trạm, cái đó… ngoài dị năng dịch chuyển tức thời, anh còn dị năng nào khác không?”

“Có.” Trạm Nguyên Miểu ngẩng đầu liếc cô một cái.

Nghê Thủy Thủy phối hợp biểu cảm khát khao tri thức.

Trạm Nguyên Miểu gắp thức ăn, thản nhiên nói:

“Nhưng tôi không muốn nói cho cô biết.”

Nghê Thủy Thủy: “…”

Đồ keo kiệt.

Nghê Thủy Thủy vừa ăn một miếng cơm, vừa hỏi:

“Vậy khi nào chúng ta xuất phát? Anh có tin tức gì về căn cứ người sống sót không?”

Trạm Nguyên Miểu lắc đầu:

“Đang chờ thông báo. Thành phố H coi như đã thất thủ, virus lan nhanh quá, cũng không rõ tình hình các tỉnh khác ra sao.”

Vừa dứt lời, trước cửa vang lên tiếng móng vuốt cào vào cửa.

Tiếng cào bén nhọn khiến cả căn nhà lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Nghê Thủy Thủy theo phản xạ nín thở, thấy Trạm Nguyên Miểu ra hiệu “suỵt”, cô cũng tự tay bịt chặt miệng mình.

Được, tuyệt đối không hét!

Trạm Nguyên Miểu lặng lẽ cầm thanh đao đặt bên cạnh, ra hiệu cho Nghê Thủy Thủy lên lầu trước, còn anh thì đi về phía cửa để kiểm tra hình ảnh trên màn hình giám sát.

Theo kinh nghiệm sinh tồn của anh, bọn zombie hiện tại có thị lực rất kém. Anh đã đóng kín cửa sổ, kéo hết rèm, bật đèn chế độ ngủ; mùi hương còn bị che bởi nước hoa của Nghê Thủy Thủy, lý ra không thể thu hút bọn zombie được.

Nghê Thủy Thủy kiễng chân chạy lên lầu, lấy con dao bổ dưa chưa rửa sạch xuống, sẵn sàng một trận đại chiến để tích lũy kinh nghiệm thực chiến.

Thế nhưng khi cô vừa xuống lầu thì lại thấy đại lão đang mở cửa ra, còn đứng yên bất động ngay ngưỡng cửa.

Cô không dám gọi, chọn cách đi vòng ra cửa sau để hỗ trợ đánh úp từ phía sau.

Vừa mở cửa sau, cô liền thấy một người đàn ông lạ mặt đứng đó. Chưa kịp nhìn rõ là người hay zombie, “rầm” một tiếng cô đóng sập cửa lại, khóa trái rồi chạy vào phòng khách hét lên:

“Trạm Nguyên Miểu, đóng cửa nhanh!!”

Lúc này Trạm Nguyên Miểu vẫn đang nhìn chằm chằm vào con chó đang ngậm cái bọc tã lót, nghe tiếng Nghê Thủy Thủy, bàn tay nắm tay nắm cửa đột nhiên siết chặt, “cạch” một tiếng, đóng cửa lại.

Anh quay đầu lại hỏi:

“Có chuyện gì?”

Nghê Thủy Thủy nói:

“Cửa sau có một người đàn ông! Nhưng không biết là người hay zombie. Anh nhìn gì ở cửa chính thế?”

Trạm Nguyên Miểu thản nhiên đáp:

“Nhìn thấy một con chó đang ngậm một đứa bé.”

“…Hả? Gì cơ, chó ngậm đứa bé?”

“Chắc là chó ta.” Trạm Nguyên Miểu cau mày, nói:

“Đừng để ý. Có lẽ là bẫy của kẻ xấu.”

“Thật sự là trẻ con à?” Nghê Thủy Thủy bước tới màn hình giám sát ở cửa chính, còn chưa kịp xem thì lại nghe tiếng cào cửa dồn dập.

Trạm Nguyên Miểu nắm lấy cổ tay cô:

“Đừng ra!”

“Nếu thật sự là em bé thì sao?”

“Cũng không cứu nổi.” Trạm Nguyên Miểu lạnh nhạt nói:

“Tôi cứu cô một người là đủ rồi.”

Nghê Thủy Thủy: “Hả…??”

Thấy vẻ mặt cô thay đổi, Trạm Nguyên Miểu lúc này mới nhận ra lời mình vừa nói không ổn, liền buông cổ tay cô ra:

“Nghĩ thử xem, cô có thể làm gì? Cửa sau có gì? Nếu cứu về thì cô có thể làm được gì?”

Ồ! Nghê Thủy Thủy khựng lại, bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau cô hỏi:

“Chúng ta thật sự không cứu à?”

Anh đứng ngẩn người trước cửa chẳng phải là đang muốn cứu đứa bé sao?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc