Nghê Thủy Thủy cảm thấy có chút khó hiểu, rút dao gọi người xuống ăn cơm? Thật là... quá lố rồi. Cô thầm suy đoán, chắc hẳn là phải có món gì đó tệ đến mức không ai dám đụng vào…
Vì lo lắng, cô nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu. Mùi cơm nóng bốc lên thơm lừng khiến bụng cô lập tức "biểu tình", réo ầm ĩ, chân bước nhanh hơn lúc nào không hay.
“Wow!”
Cô chạy nhanh đến bên bàn ăn, phát hiện trên bàn chỉ có một bộ chén đũa. Quay đầu nhìn người đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, cô hỏi:
“Anh không ăn sao?”
“Ăn rồi. Với lại, làm ơn gọi tên tôi.” Ai là “anh” của cô chứ?
Trạm Nguyên Miểu một tay cầm điện thoại, một tay đang vặn điều chỉnh chiếc radio. Thảm họa bùng phát quá nhanh, tín hiệu liên lạc gần như bị cắt đứt hoàn toàn. Anh chỉ miễn cưỡng bắt được vài kênh radio, nhưng âm thanh lẫn sóng đều rất tệ, “rè rè” khó nghe.
Nghê Thủy Thủy “à” một tiếng, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn vừa lẩm bẩm:
“Cơm hơi nguội rồi… biết thế rửa tay nhanh hơn một chút.”
Trạm Nguyên Miểu nhướng mắt, liếc nhìn cô.
Cô ăn rất ngon miệng, động tác tao nhã, cử chỉ như thể là tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá, tri thức đầy nhà.
Anh bất giác thấy may mắn vì mình đã ăn trước, tránh được cảnh mất mặt trước cô.
Thật là một cô gái kỳ lạ.
Trạm Nguyên Miểu thu lại ánh mắt, tiếp tục vặn sóng đài. Anh cần biết tình hình ở các khu vực khác. Thành phố H đã hoàn toàn thất thủ, không thể ở lại lâu được nữa.
Trong không gian sang trọng của phòng khách, tiếng radio nhiễu sóng và tiếng nhai khẽ của Nghê Thủy Thủy va vào nhau, tạo nên một loại yên lặng kỳ lạ.
Mười phút sau, Nghê Thủy Thủy đứng dậy, vươn vai một cái, vẻ thanh nhã ban đầu phút chốc biến mất.
“Tôi ăn xong rồi! Cảm ơn anh đã chiêu đãi. Có gì cần tôi giúp không?” Cô bước tới trước mặt Trạm Nguyên Miểu, giọng nói tràn đầy sức sống. Vừa nhìn thấy anh cầm điện thoại, cô vô thức sờ vào túi mình.
…Than ôi, vì để sống sót mà cô đã ném điện thoại đi từ lâu rồi.
Trạm Nguyên Miểu cúi mắt nhìn cái bóng bên chân, không ngẩng đầu, nói:
“Đồ ăn là của nhà cô. Coi như mỗi bên có được thứ mình cần. Cô… định làm gì tiếp theo?”
Nghê Thủy Thủy ngồi xuống cạnh anh, đung đưa đôi chân nhỏ, thành thật đáp:
“Tôi muốn đợi ba đến đón. Ba ngày trước ba tôi đã nói, tôi chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ ông ấy đến.”
Ba ngày trước…
Trạm Nguyên Miểu chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của cô, dứt khoát nói thẳng:
“Đã ba ngày mà ông ấy vẫn chưa đến, nghĩa là đã bỏ rơi cô, hoặc đã xảy ra chuyện gì giữa đường. Nếu còn chờ nữa, chỉ có nước… chờ chết.”
“...Không thể nào, có lẽ ông ấy chỉ bị kẹt lại đâu đó? Ba tôi sẽ không bao giờ bỏ tôi lại đâu.” Nghê Thủy Thủy cắn môi.
Trên đường trở về từ siêu thị, cô đã ba lần liều mạng, quá rõ ràng về khả năng sống sót thấp đến mức nào nếu chỉ dựa vào bản thân.
Cô không có dị năng, cũng không có thể lực, như một “sản phẩm lỗi” bị thời đại tận thế này đào thải.
Muốn mạnh lên cần thời gian khổ luyện, nhưng trong khoảng thời gian đó, người duy nhất có thể bảo vệ cô… chính là gia đình.
Trạm Nguyên Miểu còn định nói gì đó, nhưng khi quay sang lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy hi vọng và mong đợi của cô gái bên cạnh, những lời sắp buông ra lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Anh không tin ba của cô sẽ đến đón.
Đã ba ngày rồi.
Nếu thật sự định đến, ông ta đã đến từ lâu rồi.
Một tiểu thư yếu đuối không có dị năng, trong thế giới tận thế này chỉ có hai con đường: hoặc nương tựa vào kẻ mạnh, hoặc trở thành thức ăn cho xác sống.
Nhìn đôi tay trắng nõn của cô là biết, chắc chắn không biết nấu ăn, vậy thì dù trong nhà có dự trữ thức ăn cũng chẳng đủ sống bao lâu.
Thật phiền phức.
Nghê Thủy Thủy thấy đại ca trầm mặc không nói gì, chủ động bắt chuyện:
“Còn anh thì sao? Có dự định gì chưa? Hay là anh ở lại đợi cùng tôi nhé? Nếu ba tôi đến thật, tôi sẽ bảo ông ấy đưa cả anh theo!”
“Không cần.” Ông ta sẽ không đến đón cô đâu.
Trạm Nguyên Miểu không chia sẻ kế hoạch của mình, chỉ im lặng đứng dậy đi lên lầu.
Trời dần ngả tối. Những đóa hồng sau vườn bị ánh chiều tà nhuộm một tầng màu u buồn, cánh hoa rơi rụng, hương thơm cũng bị gió tanh cuốn đi mất.
Nghê Thủy Thủy ngồi ngơ ngác trong phòng khách, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Đúng như Trạm Nguyên Miểu nói, nếu ba cô định đến thì đã đến rồi, đến tận bây giờ vẫn bặt vô âm tín, chỉ có thể là gặp chuyện chẳng lành.
Mà giờ đây, mất đi sự bảo hộ từ gia đình, cô nhất định phải nhanh chóng mạnh mẽ lên, đồng thời tranh thủ tạo quan hệ tốt với đại ca.
Cô chợt nhớ ra một chuyện: Hình như Tạ Đình Chu (nam chính) rất thích sưu tầm vũ khí lạnh?
Nghê Thủy Thủy lập tức đứng bật dậy, “thình thịch” chạy lên lầu, rồi “cốc cốc cốc” gõ cửa phòng Trạm Nguyên Miểu.
Vừa thấy cửa mở, cô lập tức lách người chui qua dưới cánh tay anh, lao thẳng vào trong phòng tìm bức tường có căn phòng bí mật mà cô nhớ trong truyện từng nhắc đến.
“Cô…” Trạm Nguyên Miểu vừa định rút con dao giấu bên người, nhưng rồi thả lỏng tay cầm, đóng cửa lại, hỏi: “Cô đang tìm gì vậy?”
“Ở đây!” Nghê Thủy Thủy vừa nói vừa nhanh tay nhập mã số trong trí nhớ.
"Beep" một tiếng khẽ vang lên, bức tường từ từ xoay chuyển, lộ ra một gian phòng nhỏ bên trong, sáng loáng sạch sẽ.
Một phòng trưng bày vũ khí lạnh hiện ra trước mắt họ.
Mọi vật dụng được sắp xếp ngăn nắp, bày biện có quy tắc. Dưới ánh đèn vàng cam, từng lưỡi dao lóe sáng, lạnh lẽo như băng.
Trạm Nguyên Miểu nhìn khung cảnh trước mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Báo cảnh sát.
“Đây không phải… là phòng của Tạ Đình Chu sao?” Trạm Nguyên Diệu bước theo Nghê Thủy Thủy vào căn phòng trưng bày lạnh lẽo.
Nghê Thủy Thủy vừa lướt qua các thanh đao dưới lớp kính vừa trả lời: “Ừ, đúng rồi, đây là phòng của anh ta. Mấy món đồ sưu tầm này có cái là ba tôi tặng, có cái là anh ta tự mua.”
Trạm Nguyên Miểu nhìn hàng dài bảng giá treo trên tường, khoé miệng khẽ giật, thế giới của người giàu thật sự không thể hiểu nổi.
Nghê Thủy Thủy cầm thử một thanh đao nhạn linh, vung vẩy vài cái thì phát hiện nó quá nặng, đành đặt lại rồi tiếp tục tìm kiếm.
Trạm Nguyên Miểu thì vuốt nhẹ thanh đường đao trong tay, ánh mắt liếc về phía cô: “Cô với Tạ Đình Chu… có quan hệ gì?”
“Thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau đó. Ừm… chắc ba tôi định để anh ấy trở thành trợ thủ đắc lực sau này.” Nghê Thủy Thủy nói mà mắt vẫn quét qua từng vũ khí, nhưng tìm mãi vẫn không có cái nào vừa tay.
Mấy món này với cô thật sự đều quá nặng.
Ánh mắt cô vô tình lướt tới thanh đường đao mà Trạm Nguyên Miểu nãy giờ cầm mãi không rời...
Cảnh giác lập tức dâng lên, anh vội đưa thanh đao ra sau lưng, lạnh giọng: “Cô định làm gì?”
“Anh cũng thấy rồi đó, tôi đang tìm một món vừa tay.” Nghê Thủy Thủy vừa nói vừa giơ tay làm động tác “khoe cơ bắp” dĩ nhiên là không có gì cả, "Tôi yếu lắm, mấy món nặng quá vung không nổi.”
“Với sức cô, chắc cầm dao găm còn khó.” Trạm Nguyên Miêu cười khẩy, lời lẽ chẳng nể nang.
Nghê Thủy Thủy không phục, nắm tay đánh “hự” một cái vào vai anh.
Anh không nhúc nhích, ngay cả tóc cũng chẳng lay động tí nào…
Không khí có hơi xấu hổ. Nhưng cô nhanh chóng chữa thẹn bằng một câu tự cổ vũ:
“Có lẽ lúc nguy cấp, hoặc khi tôi thật sự tức giận thì sức mạnh tiềm ẩn sẽ bộc phát!”
Trạm Nguyên Miểu khẽ bật cười, nhưng rồi vẫn đưa đao cho cô. Sau đó quay sang thử vài món khác, miệng nhắc nhở:
“Cẩn thận đấy, trên lưỡi đao có máu của xác sống, trầy da thôi là xác định.”
“Ừm, cảm ơn anh nha…” Nghê Thủy Thủy xoay lưng lại, hai tay giơ thanh đao lên múa thử vài đường rồi bất chợt hỏi:
“Anh thật sự cho tôi dùng hả? Không sợ tôi cố tình chém anh à?”
Cô vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Trạm Nguyên Miểu đang chăm chú ngắm mũi đao dưới ánh đèn, anh bình thản đáp:
“Cô không dám.”
Một người cả đường đi cũng run rẩy, tay cầm dao giết xác sống mà run lẩy bẩy như cô, chắc chắn không có can đảm gây hại đến một người có thể bảo vệ mình.
Tuy nhiên, cô gái này đúng là đơn giản quá mức, chỉ vì một lần cứu giúp mà dám đưa anh về nhà, còn kể cho anh nghe bao nhiêu chuyện mật.
Mối quan hệ của họ, cùng lắm cũng chỉ là bạn học chung trường. Thậm chí chưa từng chào hỏi lấy một câu.
Nghê Thủy Thủy lập tức phản bác:
“Không phải không dám, mà là không muốn.”
Tôi đã thể hiện mình đơn thuần và vô hại đến mức này rồi, anh thật sự không định chọn tôi làm bạn đồng hành à?
“Cô không dám cũng không muốn.”
Trạm Nguyên Miểu liếc mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, đầu mũi dao Miêu chỉ thẳng lên đỉnh đầu cô:
“Những con dao này đều đã được mài bén, từng cái một đều sắc vô cùng. Tạ Đình Chu cất nhiều dao như vậy trong phòng, cô không sợ hắn nửa đêm nổi lòng xấu xa sao?”
Nghê Thủy Thủy lắc đầu:
“Xã hội pháp trị mà, anh ta có tức thì đi đánh bao cát phát tiết là được, đánh tôi thì được gì đâu.”
Trạm Nguyên Miểu bật cười, cảm thấy lời cô nói thật ra cũng khá có lý. Rồi anh hỏi:
“Nhưng bây giờ không còn là xã hội pháp trị nữa rồi, thế còn hắn thì sao?”
Nghê Thủy Thủy bực mình vô cùng, nhún vai:
“Anh không thấy sao? Tôi vẫn sống ngon lành đấy thôi.”
Trạm Nguyên Miểu không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi:
“Là hắn bỏ rơi cô đúng không?”
Nghê Thủy Thủy: “...”
Hỏi vậy thì giá trị của tôi giảm sút mất rồi!
“Cái này thì... anh nên chú ý dùng từ. Không thể nói là anh ta bỏ rơi tôi, chỉ có thể nói là tôi và đội của anh ta không hợp nhau, nên tôi chọn tách ra hoạt động độc lập.”
Nói xong câu đó, cô vội “hây da” một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề, cố kéo gần quan hệ với Trạm Nguyên Miểu:
“Đúng rồi, anh định ở lại đây mãi sao?”
“Không.”
Trạm Nguyên Miểu vẫn đang nghịch những thanh đao nổi tiếng trước kia đến chạm vào cũng không dám, lạnh nhạt nói:
“Thành phố H đã thất thủ rồi, đợi tôi tìm được thành phố còn người sống, tôi sẽ đi.”
Nghê Thủy Thủy lập tức phấn khích:
“Tôi tôi tôi! Tôi cũng đi! Anh dẫn tôi theo đi! Tôi không phiền phức đâu mà!”
Trạm Nguyên Miểu: “?”
“Không phải cô nói sẽ ở lại đây chờ ba cô tới đón sao?”
Nghê Thủy Thủy mặt không đổi sắc, đáp:
“Tôi đã là người trưởng thành rồi, người lớn thì phải tự lực cánh sinh, không thể cứ ngồi đợi người nhà tới cứu. Nên tôi quyết định đi theo anh, tiện thể trả ơn cứu mạng nữa!”