Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 25: Kết bạn với Tiểu Hoàng

Trước Sau

break

Tiếng chó sủa chứa đầy giận dữ vang vọng trong đêm tĩnh, không chỉ đánh thức những bệnh nhân đang ngủ say mà còn phá tan lớp hắc ám bao phủ họ suốt nhiều giờ liền.

Tầm khoảng 5 giờ sáng, mặt đất yên lặng, sương sớm lững lờ kéo theo ánh sáng mờ của bình minh, soi rõ hình dáng những người sống sót còn lại.

Sau sáu tiếng nghỉ ngơi, thể lực của nhóm Tạ Đình Chu đã hồi phục hơn nửa. Sự bất an do hoàn cảnh khắc nghiệt khiến họ khi mở mắt ra thấy trời đã sáng, ai nấy đều như không thể tin nổi.

Đã bao lâu rồi họ chưa có một giấc ngủ liền mạch đến tận hừng đông? Trước kia, đêm nào cũng phải thay phiên canh gác, mỗi hai tiếng lại đổi lượt, chẳng ai dám ngủ sâu. Lần này, biết người canh đêm là Nghê Thủy Thủy, họ dù nằm xuống vẫn thấp thỏm, lo lắng không yên.

Chúc Duy mang theo chút áy náy, nhìn Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu, thấp giọng hỏi:
“Là hai người... đã thay chúng tôi canh suốt đêm sao?”

Nghê Thủy Thủy tươi cười thân thiện, đáp:
“Đúng vậy đó.”
Chứ chẳng lẽ cậu tưởng sau lưng có linh hồn nào đang âm thầm che chở cho à?

Mọi người đã tỉnh dậy cả, Trạm Nguyên Miểu cũng không tiện tiếp tục ôm giữ đứa nhỏ trước mặt bao người. Nhưng anhvẫn không để Nghê Thủy Thủy ôm lại đứa bé, mà tự tay buộc nó trước ngực mình.

Trước khi rõ ràng thân phận đứa trẻ này, anh muốn tự mình trông chừng.

Nghê Thủy Thủy nhìn vào đôi mắt long lanh ướt át của đứa nhỏ, có chút khó xử đưa tay gãi gãi thái dương, cúi người nhỏ giọng dỗ:
“Con ngoan chút nha, chờ mặt trời lên, phơi nước cho ấm rồi cô sẽ pha sữa bột cho con. Nếu không... ngủ thêm một lát nữa được không?”

Nói xong, đứa nhỏ chẳng có phản ứng gì, vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ vô tà. Nó thậm chí tưởng Nghê Thủy Thủy đang đùa giỡn với mình, liền vui vẻ vươn đôi tay mũm mĩm về phía nàng, ý muốn được ôm.

Trạm Nguyên Miểu lập tức không nể tình, lạnh lùng nhét tay nó trở lại vào tã.

Chó thì trước kia né người như tránh tà, giờ thì vừa thấy là đòi ôm?
"Đừng động vào nó."
Anh xoay người, che tầm nhìn của đứa bé với Nghê Thủy Thủy.

Anh vốn nghĩ đứa nhỏ sẽ khóc, ai ngờ vừa không thấy Nghê Thủy Thủy, nó lại lập tức quay qua nhìn anh, ánh mắt như thể đã quen thuộc từ lâu, sau đó ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, bình thản mà ngủ say.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại, phúng phính thịt, đáng yêu đến mức khiến Trạm Nguyên Miểu muốn nghiêm mặt cũng không nghiêm nổi.

Nghê Thủy Thủy thì ngồi xổm xuống xoa đầu chú chó, vừa vỗ vừa trò chuyện như bạn cũ:
“Đại Hoàng, mày giỏi thật nha, một con chó mà đuổi theo bọn ta được cả đoạn đường dài như vậy, cái mũi thiệt xài được ghê á.”

Trạm Nguyên Miểu còn chưa kịp giải thích đây chính là con chó từng ngậm đứa nhỏ đến gõ cửa biệt thự thì Trần Tinh Mẫn đã đi tới, cũng muốn sờ tai nó một cái, cười nói:
“Oa, hóa ra lúc trước là cô giả bộ à? Tôi còn tưởng cô sợ chó thật đấy!”

“Ừm?” Nghê Thủy Thủy quay đầu nhìn cậu ta một cái, không hiểu đang nói chuyện gì.

Còn chưa kịp để Trần Tinh Mẫn chạm vào, Đại Hoàng đã lui lại hai bước, nhe răng, lông trên vai dựng đứng, phát ra tiếng gầm gừ đầy cảnh cáo.

Trần Tinh Mẫn hoảng sợ, nơi này không có vaccine dại, lỡ bị cắn thì chỉ còn nước chờ số. Cậu ta vội giơ hai tay lên, tỏ rõ mình không có ý định xâm phạm.

Nghê Thủy Thủy thì cười híp mắt. Loại đãi ngộ đặc biệt thế này, cô thích lắm.

Tần Như Băng đứng bên nhìn mà không khỏi nghi hoặc, cất tiếng hỏi:
“Con chó này… là cô nuôi à?”

Nghê Thủy Thủy lắc đầu:
“Không phải, tôi chưa từng nuôi chó.”

Ừm, quả nhiên.

Tần Như Băng cảm thấy cổ họng mình nghẹn nghẹn, lại hỏi tiếp:
"Vậy... giờ cô không sợ chó nữa hả?"

Nghê Thủy Thủy vừa cất hộp sữa bột vào chiếc túi đeo chéo, vừa thản nhiên đáp:
"Tôi xưa giờ có sợ chó đâu."

Tần Như Băng theo phản xạ nhìn về phía Tạ Đình Chu – người từ nãy đến giờ vẫn không nói câu nào dù đã tỉnh lại.

Tạ Đình Chu vẫn nhìn chằm chằm vào Nghê Thủy Thủy không rời mắt. Vết thương trên bụng hắn đã được xử lý sơ, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại được, người con gái từng sợ chó đến mức trốn sau lưng hắn, giờ lại đang... vuốt ve nó?

Cảm giác này với hắn chẳng khác gì một người sợ rắn lại chủ động quấn rắn lên cổ rồi còn hôn nó tình tứ.

Ngay từ lúc Tạ Đình Chu tỉnh dậy, Nghê Thủy Thủy đã nhận ra ánh nhìn của hắn. Cô cũng không định giải thích gì, chỉ thản nhiên đáp lại bằng ánh mắt thoải mái, dứt khoát.

Cô muốn để Tạ Đình Chu hiểu rõ — cô không phải là “Nghê Thủy Thủy” trong ấn tượng của hắn. Đừng có mỗi lần gặp là diễn màn yêu hận tình thâm, cô thật sự chịu không nổi kiểu tình cảm đó.

Cô không ngại bị đánh giá, nhưng Trạm Nguyên Miểu thì không thích điều đó.

Anh tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Nghê Thủy Thủy như vô tình nhưng lại che chắn hoàn toàn ánh mắt của Tạ Đình Chu, rồi quay sang hỏi cô:
“Cả đêm không ngủ, không mệt sao?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc Nghê Thủy Thủy liền cảm thấy hai mắt chua xót đến mức muốn rớt nước.

Nhưng cô không dám dụi mắt, vì tay còn đang bẩn.

Thấy vậy, Trạm Nguyên Miểu không nói không rằng ngồi xuống cõng Nghê Thủy Thủy lên lưng, rồi lạnh lùng quay đầu nói với Tạ Đình Chu:
“Xoá sạch mọi chuyện đi.”

Tạ Đình Chu hiểu ý, “xoá sạch” là nói về quá khứ giữa hai người họ, không liên quan gì đến Nghê Thủy Thủy.

Trạm Nguyên Miểu vừa xoay người tính rời đi, thì một tia sét lại bổ ngay dưới chân anh.
Anh nhíu mắt, khóe miệng giật giật, thật sự rất muốn quay lại vả chết Tạ Đình Chu một cái.

Tạ Đình Chu đứng sau lưng anh, lạnh nhạt nói:
“Từ đây đến thành phố I còn hơn trăm cây số. Dù cậu có dùng dị năng mà chạy thì cũng không thể tới nơi trước khi trời tối. Trên đường lại không có chỗ tiếp tế vật tư.”

Trạm Nguyên Miểu hơi nheo mắt:
“Ý cậu là gì?”

Tạ Đình Chu chậm rãi nói:
“Ý tôi là cậu có thể đi cùng bọn tôi. Tôi cũng phải tới thành phố I, nhóm tôi có đầy đủ vật tư, còn cậu có thực lực chiến đấu. Trước khi tôi hồi phục, chúng ta liên thủ thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.”

Trạm Nguyên Miểu cười nhạt. Chưa kịp từ chối thì Tạ Đình Chu đã nói tiếp:
“Dị năng của cậu không thể khiến kẻ địch chết lập tức, đúng không? Nếu Thủy Thủy bị người khác bắt, hoặc lọt vào vòng vây zombie, cậu có thể đảm bảo mình phản ứng kịp thời để cứu cô ấy không?”

Nghê Thủy Thủy giơ tay lên cắt ngang:
“Ơ... có thể tôi tự cứu được mà? Tôi không làm gì thì tại sao lại bị bắt hay rơi vào tay zombie chứ?”

Trạm Nguyên Miểu không nói gì, nhưng trong lòng đã lung lay.

Thức ăn và nước uống đúng là vấn đề lớn.

Anh không thể dùng dị năng liên tục suốt cả hành trình, cũng không thể không ăn không uống suốt mấy ngày liền.

Dù anh chịu được, thì Nghê Thủy Thủy và đứa bé kia cũng không chịu nổi.

Tạ Đình Chu tiếp lời:
“Cậu nghĩ kỹ đi. Tôi chỉ muốn đảm bảo Thủy Thủy được an toàn.”

Trạm Nguyên Miểu nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên lưng mình.

Nghê Thủy Thủy thấy ai cũng phớt lờ lời mình nói thì bèn nghiêng đầu ghé vào tai anh thì thầm:
“Đi chung đi, thật ra chúng ta đúng là không còn cái gì cả. Sớm biết thế tối qua nên cùng Tần Như Băng chia đồ ăn rồi tính sau.”

Trạm Nguyên Miểu cong môi, nhưng rồi lại mím chặt lại. Sau đó lạnh nhạt đáp Tạ Đình Chu:
“Được, tụi tôi có thể đi chung. Nhưng cậu phải đảm bảo đừng làm phiền đến người bên tôi.”

Thái dương Tạ Đình Chu giật lên một cái, nghiến răng nghiến lợi mà gật đầu đồng ý.

Hắn vẫn đang muốn biết vì sao đột nhiên Nghê Thủy Thủy lại… hết sợ chó!

Tần Như Băng chia phần bữa sáng cho cả nhóm, sau đó mười lăm phút, mọi người cùng xuất phát, hướng về thành phố I.

Nghê Thủy Thủy tự xuống khỏi lưng Trạm Nguyên Miểu để tự mình đi bộ. Không hiểu sao, dù gần như thức trắng đêm, cô lại không cảm thấy quá mệt.

Con Đại Hoàng vẫn lặng lẽ đi bên cạnh cô, ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng cúi đầu ngửi ngửi mặt đất. Thoạt nhìn chẳng khác gì một chú chó cưng cô nuôi từ lâu.

Trời bắt đầu ấm dần lên. Nghê Thủy Thủy dùng nước khoáng để phơi nắng cho ấm rồi pha sữa cho em bé.

Cô dừng lại, Trạm Nguyên Miểu đương nhiên cũng dừng theo, kéo theo cả nhóm Tạ Đình Chu cũng dừng bước.

Trần Tinh Mẫn đi tới nhìn cô pha sữa, kinh ngạc nói:
“Không ngờ cô còn biết chăm em bé đấy.”

Nghê Thủy Thủy gật đầu qua loa.

Chúc Duy cũng bước lại gần, tò mò hỏi:
“Mà bọn này vẫn chưa biết tên nhóc con là gì nữa?”

Câu này...

Nghê Thủy Thủy vừa lắc lắc bình sữa, vừa quay sang nhìn Trạm Nguyên Miểu:
“Hay là mình đặt cho thằng bé một cái tên đi? Chứ cứ gọi ‘vật nhỏ’, ‘tiểu gia hỏa’ hoài thì kỳ lắm.”

Trạm Nguyên Miểu nhìn con chó vàng bên chân, lại cúi đầu nhìn nhóc con đang tỉnh ngủ trong lòng, rồi thản nhiên nói:
“Gọi là Tiểu Hoàng.”

Nghê Thủy Thủy: “…”

“Con chó tên Đại Hoàng, rồi thằng bé tên Tiểu Hoàng? Anh nghiêm túc à?”

Trạm Nguyên Miểu giải thích rất đàng hoàng:
“Đại Hoàng là màu vàng đất, còn Tiểu Hoàng là vàng hoàng kim, khác nhau rõ ràng.”

Nghê Thủy Thủy thở dài một tiếng, thành thật mà nói thì cô chẳng nghe ra khác biệt gì mấy.

Đại Hoàng, Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng, Đại Hoàng.
Nghe xong chỉ thấy rối não thêm thôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc