Tần Như Băng không tin vào mấy chuyện tà môn.
Đời trước ở mạt thế, cô ta đã vùng vẫy suốt năm năm, từng tham gia xây dựng căn cứ, từng lẩn trốn giữa sào huyệt zombie, cũng từng thấy qua vô số người nhiễm virut. Người nhiễm rồi sốt cao không kích hoạt dị năng, cuối cùng đều biến thành zombie.
Nếu Nghê Thủy Thủy thật sự là thể miễn dịch, trong số một phần trăm triệu đó, thì cô đã chẳng nên sốt cao đến độ chảy cả máu mũi như vậy.
Nhưng... nhìn Nghê Thủy Thủy, cô ấy lại chẳng giống như đang nói dối.
Tần Như Băng bước đến, đứng thẳng trước mặt cô.
“Làm gì thế? Cô tính giết tôi à?” Nghê Thủy Thủy ngửa đầu nhìn cô ta, hỏi thản nhiên.
Vì không có vật liệu nhóm lửa, bọn họ đành dùng một cây đèn pin chiếu lên trời làm nguồn sáng.
Tần Như Băng ngồi xổm xuống, ghé sát, hạ giọng kể cho Nghê Thủy Thủy nghe những gì cô biết về các loại dị năng.
Trên đời này dị năng đủ kiểu đủ loại: nào là hệ tinh thần, hệ ngũ hành (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ), còn có hệ cảm giác… Nguyên tố, thao túng, năng lượng… Cô tin chắc Nghê Thủy Thủy phải sở hữu một dị năng nào đó trong số này.
Nghê Thủy Thủy càng nghe càng lắc đầu, càng làm Tần Như Băng tức đến nghiến răng, hệt như “hận sắt không thành thép”, càng nói lại càng nhiệt huyết.
Tần Như Băng càng nói hăng, gương mặt Nghê Thủy Thủy lại càng lộ vẻ mờ mịt. Trong lòng cô ngược lại lại bắt đầu sinh nghi.
Cái cô gái họ Tần này, biết nhiều thật đấy.
Chẳng lẽ là dị năng giả cấp cao?
Nghê Thủy Thủy âm thầm ghi nhớ những loại dị năng Tần Như Băng vừa kể, trong khi đối phương vẫn thao thao bất tuyệt, thì cô đã bắt đầu... ngáp.
Tần Như Băng liếc mắt trừng cô một cái, đều lúc nào rồi mà còn dửng dưng như vậy?
Thật nghĩ chút võ mèo quyền cước là có thể sống sót ở mạt thế này sao?
Cô ta xoay người quay lại chỗ mình, đi được nửa đường lại đột ngột ngoảnh đầu, hơi hối hận vì lúc nãy nói quá nhiều. Nhưng nghĩ lại, với cái đầu óc như Nghê Thủy Thủy, chắc cũng không nghĩ được sâu xa gì đâu nhỉ?
Tần Như Băng liếc nhìn, quả nhiên, Nghê Thủy Thủy vẫn giữ nguyên vẻ mặt "Cô phiền quá đi", "Tai tôi cuối cùng cũng được yên rồi".
Tần Như Băng cuối cùng cũng yên lòng.
Sau khi Tần Như Băng rời đi, Nghê Thủy Thủy rón rén lại gần Trạm Nguyên Miểu, ánh mắt dừng lại nhìn anh đang ôm cậu nhóc trong lòng đang ngủ ngon lành, khóe môi cô cong lên một nụ cười nhẹ.
Thật là một bí mật thú vị.
Phải không?
Triệu Trì Dụ tưởng cô đang cười với đứa trẻ, chẳng ai để ý đến ý cười sâu xa của cô.
Chỉ có Trạm Nguyên Miểu liếc cô một cái, rồi nhỏ giọng, chỉ đủ cho hai người nghe:
“Cô ta nói gì với em vậy?”
Nghê Thủy Thủy ngẩng lên, chớp chớp mắt, cũng lặng lẽ đáp:
“Đợi lúc chỉ có hai ta, em sẽ kể cho anh.”
Trạm Nguyên Miểu liền đẩy đầu cô ra, không để cô "phóng điện lung tung".
Đúng là phiền chết đi được.
Nghê Thủy Thủy theo lực đạo từ ngón tay anh mà khẽ ngẩng đầu, sau đó lại dựa vào, nghiêng người tựa lên vai anh rồi nói nhỏ:
“Để em gác đêm, anh ngủ trước đi. Khi nào tỉnh thì thay ca.”
Trạm Nguyên Miểu hơi nhíu mày: “Em không buồn ngủ à?”
“Ừm... cũng không đến mức buồn ngủ lắm, vẫn gắng thêm được một lúc. Nếu không trụ nổi thì em sẽ gọi anh dậy, chẳng lẽ lại mong đợi mấy người kia à?” Cô liếc mắt về phía nhóm Trần Tinh Mẫn, mấy người đang đến đứng còn chẳng vững.
Nhóm Trần Tinh Mẫn: “……”
Cảm ơn nha, chúng tôi cảm thấy bị sỉ nhục đấy.
Trạm Nguyên Miểu và Nghê Thủy Thủy nhìn nhau một lúc, thấy cô gật đầu chắc nịch, anh mới yên tâm giao đứa bé cho cô, rồi đi nằm nghỉ.
Cảm thấy nhiệt độ về đêm hạ thấp, Tần Như Băng tiện tay ném cho họ hai chiếc áo khoác lông vũ dài làm chăn đắp.
Đêm dài, đường mòn lạnh lẽo.
Nghê Thủy Thủy một mình gác đêm, lặng lẽ nghe ngóng xung quanh, cảnh giác với mọi tiếng động.
Sương đêm lạnh lẽo và mưa bụi lấm tấm táp lên mặt, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, tay chậm rãi xoay xoay cây lang nha bổng trong lòng bàn tay.
Thời gian trôi qua, sáu tiếng đồng hồ, không một ai tỉnh lại. Kể cả Trạm Nguyên Miểu.
Nghê Thủy Thủy nhìn đám người ngủ say như chết trong khi mình trơ trọi giữa trời đêm, khẽ ngáp một cái, lẩm bẩm:
“Một mình mình cũng có thể bảo vệ hết tụi này, vậy mà ở ngoài trời còn ngủ say như heo… không sợ chết chắc?”
Cô tiếp tục gác đêm, thỉnh thoảng dùng đèn pin quét quanh để kiểm tra động tĩnh.
Ngay khi vừa kiểm tra xong một vòng, tai cô bất chợt nghe thấy một âm thanh, tiếng thở gấp của một loài động vật.
Ở hướng ba giờ!
Nghê Thủy Thủy lập tức siết chặt cây gậy đánh sói, lia đèn pin chiếu tới.
Chỉ thấy cách đó mười mấy mét, một con chó vàng nông thôn đứng im, ngậm một chiếc túi màu xanh lục trông như túi bảo vệ môi trường, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
…Hở?
Cô quay lại quét thêm một vòng xung quanh. Địa hình trống trải, tầm nhìn rộng, trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin cũng chẳng thấy gì lạ.
Thật sự... chỉ có mỗi một con chó?
Nhưng sao cảm giác... không ổn lắm? Không rõ là chỗ nào không đúng, chỉ là bản năng cho cô biết vậy.
Đúng lúc cô và con chó đang giằng co bằng ánh mắt, bé con trong lòng cô lại cựa quậy tỉnh dậy.
Có vẻ như thấy thứ gì đó thú vị, bé đột nhiên giơ bàn tay bé xíu từ trong tã ra, khua khua trong không khí.
Nghê Thủy Thủy mặt đầy dấu hỏi, vội vàng nhét tay bé vào lại trong áo.
Trời lạnh, đừng để cảm lạnh chứ.
Cô cúi đầu dỗ đứa bé, thì thấy con chó vàng kia đã chầm chậm tiến về phía cô, vẻ mặt điềm đạm như thể đang thể hiện rằng nó không có ý tấn công. Đi được tầm ba mét thì nó dừng lại.
Nghê Thủy Thủy còn đang lưỡng lự không biết có nên đánh thức mọi người không, thì con chó bỗng thả chiếc túi xuống.
Một hộp sữa bột trẻ em từ trong túi lăn ra, lộc cộc lăn đến tận chân cô.
Nghê Thủy Thủy: “?”
Con chó này… thành tinh rồi đúng không?!
Sau khi cẩn thận kiểm tra lại xung quanh một lần nữa, chắc chắn không còn nguy hiểm nào rình rập trong bóng tối, Nghê Thủy Thủy mới cúi đầu nhìn đứa bé đang bám lấy cổ mình, miệng há ra như muốn ăn cơm.
Cô khẽ hỏi:
“...Nó là chó của con à?” Giọng nhẹ như gió thoảng, vừa hỏi đứa bé mặt mũi ngây thơ kia, vừa quay sang hỏi con chó vàng.
Rồi cô lại nhìn con chó đang đứng nghiêm chỉnh cách đó vài mét, nửa đùa nửa thật:
“Đây là... cậu chủ nhỏ của mày sao?” Thần linh ơi.
Dĩ nhiên Nghê Thủy Thủy chỉ buột miệng hỏi chơi, ai lại thật sự mong chờ một con chó sẽ trả lời mình?
Nhưng con chó vàng ấy lại... gật đầu.
Nó. Gật. Đầu.
Nghê Thủy Thủy tại chỗ mở to mắt, làm ra khẩu hình “WTF” kinh điển, rồi lắp bắp hỏi lại:
“...Đây là cậu củ nhỏ của mày thật à?”
Chó vàng lại gật đầu cái nữa.
Nghê Thủy Thủy trợn tròn mắt, chớp liên tục để chắc rằng mình chưa hoa mắt, hít sâu một hơi cố trấn định.
“Mày... mày lại gật thêm lần nữa cho ta xem?”
Hoàng cẩu: “……” Con người có vấn đề thần kinh à?
Đúng lúc đó, đứa trẻ trong lòng cô quay đầu nhìn sang bên này, và như đáp lại ánh nhìn ấy, hoàng cẩu lại gật đầu.
Nghê Thủy Thủy không nhận ra sự trao đổi ánh mắt đầy ý vị kia giữa chó và bé con, cô chỉ ngây người vì một chuyện: Con chó này hiểu tiếng người thật!
Thế giới này... điên thật rồi.
Cô bước tới gần chó vàng, chuẩn bị hỏi thêm vài câu thì một giọng nói vang lên phía sau:
“Em đang làm gì đó?” là Trạm Nguyên Miểu vừa bị gió lạnh thổi tỉnh.
Nghê Thủy Thủy quay lại, để lộ ra con chó vàng to đùng đang ngồi chễm chệ trước mặt mình.
Chó vàng vừa thấy Trạm Nguyên Miểu liền giật mình lùi lại. Nó còn nhớ rõ cái tên này từng định giết nó khi nó tìm được cậu chủ nhỏ, lúc ấy còn bị chặn ngoài cửa kính xe.
Mà Trạm Nguyên Miểu cũng lập tức nhận ra nó, chính là con chó đã cào cửa xe hôm đó.
Anh nhìn kỹ, xác nhận con chó không có dấu hiệu dị biến, rồi mới liếc qua hộp sữa bột bên chân Nghê Thủy Thủy, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên đứa trẻ trong lòng cô.
Nghê Thủy Thủy hào hứng như phát hiện ra đại lục mới:
“Oa Trạm Trạm! Con chó này lợi hại lắm, nó hiểu được tiếng người đó! Thật luôn á!”
Trạm Nguyên Miểu không nói gì, chỉ yên lặng bế đứa trẻ lên từ tay cô, lần đầu tiên cẩn thận quan sát nó.
Chó có thể bám theo từ xa tới tận đây, còn biết mang theo cả sữa bột... chuyện này nghe qua đã thấy không hợp lý. Huống chi, đứa bé này mấy ngày nay không khóc không nháo, thậm chí còn chẳng cần ăn, bản thân nó đã là một dấu hỏi lớn rồi.
Nghê Thủy Thủy tuy phấn khích, nhưng cũng dần nhận ra có gì đó... rất không bình thường.
Trong khi Trạm Nguyên Miểu lo xem bé con, cô liền quay sang thẩm vấn chú chó, tay cầm chặt gậy đánh sói, nở nụ cười thân thiện không che giấu sát khí:
“Hắc Đại Hoàng à, mày thật sự biết nói tiếng người không?”
Chó vàng nhìn Trạm Nguyên Miểu chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác như sẵn sàng chiến nhưng lại bị kiềm chế. Rồi nó lại liếc sang Nghê Thủy Thủy, người đang cười tươi như hoa nhưng tay cầm vũ khí không rời, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà sủa to:
“Uông! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu uông!!”
Một tràng sủa như trời giáng vang lên, khiến cả nhóm Tạ Đình Chu đang ngủ say cũng bị đánh thức.
Nghê Thủy Thủy khẽ nhíu mày, mơ hồ có cảm giác... hình như mình vừa bị con chó này chửi.