Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 23: Dị năng của cô đâu?

Trước Sau

break

Đêm tối đến mức không thấy được những vì sao, ngay cả ánh trăng cũng trốn vào sau tầng mây. Dẫn theo những người đầy thương tích như Tần Như Băng, Trạm Nguyên Miểu đã đi suốt ba tiếng đồng hồ, cách chỗ cũ mười cây số, vốn định tìm một căn nhà hoang để nghỉ chân, nhưng nơi này đừng nói đến nhà hoang, ngay cả một mầm cây hay cọng cỏ dại cũng không có. Thành phố bị san phẳng này còn tệ hơn cả vùng hoang dã.

Trạm Nguyên Miểu chỉ còn cách cố gắng rời xa xác bầy sói, tránh thu hút lũ zombie.

Trong tình trạng thể lực cạn kiệt, việc đi liên tục ba tiếng đồng hồ gần như đã vượt quá giới hạn của tất cả mọi người. Dù trong suốt ba tiếng ấy, họ có nước uống từ vật tư Tần Như Băng mang theo, nhưng cuối cùng, họ vẫn không thể bước tiếp nổi. Dù biết phía sau đầy nguy hiểm, dù biết rằng dừng lại trong đêm nay đồng nghĩa với cái chết, họ cũng không còn sức để chống đỡ, mà lần lượt ngã xuống.

Những tiếng 'bịch' vang lên liên tiếp khiến Trạm Nguyên Miểu quay đầu lại. Trần Tinh Mẫn kiệt sức, tứ chi mềm nhũn nằm rạp dưới đất nhìn Trạm Nguyên Miểu, cổ họng khô khốc không phát ra nổi âm thanh, tuyệt vọng dâng đầy trong đôi mắt ướt.

Cậu ta sắp chết rồi. Chu ca thì vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai có thể cứu cậu ta được.

Không còn Trần Tinh Mẫn dìu, Triệu Trì Dụ cũng không thể chống đỡ nổi thân thể của Chúc Duy, đành buông tay rồi nằm xuống theo.

Mệt quá, không đi nổi nữa. Vậy thì cứ chết ở đây thôi...

Tần Như Băng nhìn các đồng đội lần lượt ngã xuống, khàn giọng nói với Trạm Nguyên Miểu: “Có thể nghỉ một lát được không?”

Trạm Nguyên Miểu quay đầu nhìn về phía Nghê Thủy Thủy.

Anh cũng đã mệt đến cực hạn, nhưng sói là loài động vật rất hay thù dai. Năm cây số tuy xa với con người, nhưng với bầy sói thì chỉ là phạm vi hoạt động thường ngày. Hơn nữa, không chắc ở những khu vực khác có zombielang thang đến hay không. Với trạng thái hiện tại của họ, nếu gặp phải zombie thông thường, cũng khó tránh khỏi thương vong.

Trạm Nguyên Miểu nhìn về phía nào, những người đang nương tựa vào sự bảo vệ của anh cũng theo ánh mắt đó mà nhìn.

Dõi theo ánh mắt của Trạm Nguyên Miểu, Tần Như Băng và những người khác cảm thấy khó tin, thì ra trong nhóm họ, Nghê Thủy Thủy lại là người có trạng thái tốt nhất! Nhìn cô ấy dường như vẫn còn có thể tiếp tục đi?

Tần Như Băng và Triệu Trì Dụ đã nhìn cô ấy không chỉ một hai lần.

Người phụ nữ này sau khi bị lây nhiễm rốt cuộc đã kích phát dị năng gì? Vừa đánh giỏi mà lại không biết mệt?

Nghê Thủy Thủy hiểu được ý của Trạm Nguyên Miểu, cũng như anh, cô cảm thấy nghỉ ngơi tại đây vô cùng nguy hiểm. Nhưng không còn cách nào khác, mấy người kia đều không thể bước nổi nữa, chẳng lẽ kéo lê họ đi tiếp?

”Vậy cứ nghỉ tạm tại chỗ đi.” Nghê Thủy Thủy giúp Trạm Nguyên Miểu dỡ 'hàng hóa' trên lưng xuống, cũng chẳng câu nệ gì, đặt người trực tiếp xuống đất. Cô và những người khác cũng ngồi bệt xuống luôn. Đương nhiên, nếu ai còn giữ được chút nguyên tắc thì có thể… thả nhẹ một cái để giảm căng thẳng.

Tần Như Băng lấy nước khoáng, bánh mì nhỏ, mì gói… từ trong không gian trữ đồ ra chia cho mọi người.

Nghê Thủy Thủy thản nhiên nhận lấy. Vì khát quá nên cô chẳng còn tâm trí đâu lo cho sống chết của Tạ Đình Chu nữa. Thấy Trạm Nguyên Miểu cũng có nước, cô liền ngửa cổ tu liền mấy ngụm để kéo lại chút sức sống, sau đó vội vàng cho đứa bé trong lòng uống nước.

Cô chưa từng nuôi em bé, nên không biết em bé có thể ăn gì, không thể ăn gì. Dù sao thì khó khăn lớn nhất lúc này là tất cả đều không có cái gì để ăn.

“Cứ cho bé ăn chút bánh mì đi, mong là không bị tiêu chảy.” Nghê Thủy Thủy lẩm bẩm, mở gói bánh mì rồi đưa đến môi đứa bé. Không phải cô không muốn xé nhỏ ra cho bé ăn, mà là tay cô quá bẩn, không thể chạm vào đồ ăn.

Trạm Nguyên Miểu ngồi cạnh cô nhìn một lúc, thấy đứa bé không chủ động ăn, anh khẽ huých khuỷu tay cô, rồi trực tiếp dúi ổ bánh mì vào miệng đứa bé, nói: “Ăn đi, không ăn thì chết đói luôn bây giờ.” Một ngày một đêm chỉ uống được chút nước, nước đâu phải sữa bột, có tác dụng gì chứ?

Nghê Thủy Thủy bực dọc nhìn anh: “Bé cưng mới chỉ nhú tí răng thôi đấy, anh gấp cái gì?”

Trạm Nguyên Miểu nhướng mày, hất cằm chỉ: “Kìa, chẳng phải đang ăn đó sao?”

Đứa bé đưa bàn tay trắng nõn mũm mĩm ôm lấy ổ bánh, nhai lấy nhai để bằng lợi, ăn rất hào hứng. Thỉnh thoảng còn quay sang cười với Nghê Thủy Thủy, chẳng rõ là đang chơi hay thực sự đang ăn.

Dù cười rất tươi, nhưng bé không phát ra âm thanh nào.

Nghê Thủy Thủy nhìn Trạm Nguyên Miểu, khẽ hỏi: “Này… có phải dây thanh quản của bé cưng chưa phát triển không?”

Trạm Nguyên Miểu lắc đầu.

Làm sao anh biết được chứ? Nhưng chắc chắn sẽ có người biết.

Anh nhìn về phía Chúc Duy và những người khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Triệu Trì Dụ.

Trạm Nguyên Miểu duỗi chân trái đang co lại, đổi sang co chân phải, khuỷu tay chống lên đầu gối, rồi hỏi Triệu Trì Dụ: “Anh, có biết khám bệnh cho trẻ con không?”

Triệu Trì Dụ liếc nhìn Trần Tinh Mẫn và Chúc Duy bên cạnh, nở một nụ cười hòa nhã: “Không chuyên nghiệp lắm, nhưng chắc cũng nhìn ra được vài triệu chứng bên ngoài. Em bé bị sao vậy?”

Trạm Nguyên Miểu ra hiệu bảo anh ta lại gần: “Nó không biết nói.”

Tần Như Băng cạn lời: “…” Xin lỗi, nó mới có mấy tháng tuổi thôi, biết nói mới là chuyện đáng sợ đấy!

Triệu Trì Dụ trước đó không chú ý đến đứa bé, nên chống tay xuống đất đứng dậy, lê bước chân đau mỏi qua chỗ Trạm Nguyên Miểu. Đến trước mặt Nghê Thủy Thủy, vừa định ngồi xổm thì liền ngã phịch xuống, xem ra đúng là kiệt sức rồi.

Nghê Thủy Thủy nhìn anh ta một cái, rồi vén bớt lớp khăn quấn em bé để tiện kiểm tra.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé, tinh thần trông khá tốt, không giống như đang ốm.

Triệu Trì Dụ hỏi: “Bé được bao nhiêu tháng rồi?”

Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu đáp: “Chắc được vài tháng.”

Triệu Trì Dụ: “…” Tôi cũng biết là vài tháng, nhưng rốt cuộc là tháng thứ mấy?

Anh ta lại hỏi đại một câu: “Là bé trai hay bé gái?”

Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu đồng thanh: “Con gái / Con trai.”

Nói xong hai người nhìn nhau.

Triệu Trì Dụ: “…”

“Đây không phải con hai người đúng không?”

“Không.” Trạm Nguyên Miểu nói xong quay sang hỏi Nghê Thủy Thủy: “Là trai hay gái vậy?”

Nghê Thủy Thủy đáp: “Dễ thương thế này thì chắc chắn là con gái rồi!”

Trạm Nguyên Miểu: “Con trai.”

Nghê Thủy Thủy: “Con gái!”

Tần Như Băng không chịu nổi nữa, hai người này hoàn toàn không biết chăm con, trông như hai kẻ ngốc, mang theo đứa bé suốt bao nhiêu ngày mà đến giới tính còn không biết. Cô lên tiếng: “Hai người thay tã cho bé đi là biết ngay thôi mà?”

Nghê Thủy Thủy cau mày: “Tôi chưa từng thay.”

Trạm Nguyên Miểu: “Tôi không có thời gian để tìm tã cho nó.”

Được rồi...

Triệu Trì Dụ trực tiếp mở phần tã lót bên dưới của đứa bé ra.

Bốn người cùng cúi đầu nhìn, Nghê Thủy Thủy vui mừng reo lên: “Dễ thương như thế, đúng là con trai rồi!”

Trạm Nguyên Miểu: “?...”
“Vừa nãy em đâu có nói như vậy.”

Nghê Thủy Thủy thở dài: “Trong cái thời đại loạn lạc thế này, con trai vẫn an toàn hơn con gái một chút… chút xíu… À đúng rồi bác sĩ, sao nó lại không biết nói?”

Triệu Trì Dụ bật đèn pin nhỏ kiểm tra răng lợi của đứa bé, nói: “Trẻ sơ sinh mọc răng thường vào khoảng 5–6 tháng tuổi, sớm thì 4 tháng, muộn thì cũng có thể 10–11 tháng.”

Nghê Thủy Thủy gật gù.

"Sao bé lại không biết nói chuyện?"

Triệu Trì Dụ cố gắng lau sạch tay, kiểm tra chức năng tim phổi của em bé, sau khi kiểm tra xong thì quấn lại tã cho bé rồi nói:
“Chức năng tim phổi không có vấn đề, dây thanh quản cũng không có gì bất thường.”

Trạm Nguyên Miểu: “Vậy là sao?”

Triệu Trì Dụ: “Năm sáu tháng tuổi mà biết nói thì quá sớm, nhưng lẽ ra cũng phải có thể phát ra mấy âm đơn giản. Có thể là đứa bé lười không muốn phát ra âm thanh, hoặc cũng có thể là không muốn phát ra âm thanh.”

Cả ba người — Tần Như Băng, Trạm Nguyên Miểu và Nghê Thủy Thủy — đều im lặng: “……”

Đối mặt với ba ánh mắt đầy nghi hoặc, Triệu Trì Dụ đẩy gọng kính vốn không tồn tại trên mặt rồi nói:
“Có thể thử vài cách không theo lẽ thường, ví dụ như cấu đứa bé một cái, hoặc để đứa bé nằm một mình không quan tâm. Có vài đứa bé vì lúc nào cũng được người lớn bế, lại thêm việc được đặt sát vào ngực nghe tiếng tim đập nên cảm thấy an toàn, thành ra không khóc không quấy. Nhưng cũng không loại trừ khả năng bé có bệnh lý tiềm ẩn ảnh hưởng đến khả năng phát ra âm thanh.”

Nghê Thủy Thủy cúi đầu nhìn đứa bé đang mút mẩu bánh mì, tự an ủi bản thân:
“Thôi kệ, hiện giờ không khóc không quấy là tốt rồi.”

Trạm Nguyên Miểu ăn hết mì tôm trong vài ba miếng, ném phần bánh mì của mình cho Nghê Thủy Thủy, sau đó đón lấy đứa bé từ tay cô để cô có thể ăn uống.

Nghê Thủy Thủy liếc nhìn Tần Như Băng.
Ý là: Nếu được thì có thể cho thêm cái bánh nữa không?

Tần Như Băng không biểu cảm gì, nhưng nhớ tới việc Trạm Nguyên Miểu và Nghê Thủy Thủy từng cứu cô, bèn lấy thêm hai túi bánh mì và chai nước khoáng từ không gian ra đưa cho họ.

"Cảm ơn." Nghê Thủy Thủy mở túi bánh, vừa ăn vừa cảnh giác quan sát xung quanh, không có chút kén chọn nào.

Trước khi quay lại chỗ cũ, Tần Như Băng liếc nhìn Nghê Thủy Thủy đầy nghi hoặc.

Hôm nay, Nghê Thủy Thủy khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm, giống như đã đầu thai đổi hồn vậy. Dị năng có thể thay đổi thể chất con người, nhưng không thể thay đổi tính cách, đúng không?

Cô không hỏi Nghê Thủy Thủy đã có được dị năng gì sau khi tỉnh lại, vì biết dù có hỏi cũng chẳng được gì.

Nhưng Triệu Trì Dụ thì rất tò mò. Anh ta không chỉ hứng thú với kháng thể trong cơ thể Nghê Thủy Thủy, mà còn với năng lực cô có được. Theo những gì anh ta biết, những người có dị năng đều từng trải qua cơn sốt cao giống như Nghê Thủy Thủy.

Cơn sốt cao như thế, đặt lên người bình thường là đủ để mất mạng, giống như khi Nghê Thủy Thủy sốt đến mức da dẻ nóng như bị đun. Có lẽ chính cơn sốt đó đã kích hoạt sự biến đổi tế bào trong cơ thể họ, khiến họ có những khả năng vượt trội hơn người bình thường.

“Tôi có thể hỏi cô một câu không?” Triệu Trì Dụ cuối cùng cũng không nhịn được, Dụa vào việc vừa giúp chẩn đoán cho bé nên chủ động bắt chuyện với “người giám hộ tạm thời” của em bé.

Nghê Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn anh, nhai chậm nuốt kỹ rồi hỏi:
“Câu gì?”

“Cô có cảm thấy bên trong cơ thể mình có gì thay đổi không?” Triệu Trì Dụ nhìn thẳng vào mắt cô.

Lại nữa rồi.

Nghê Thủy Thủy nói thẳng thừng:
“Anh có phải rất muốn mổ xẻ cơ thể tôi không?”

Vừa nói xong, ánh mắt của Trạm Nguyên Miểu nhìn qua khiến Triệu Trì Dụ ho sặc.

“Ý em là sao?” Trạm Nguyên Miểu nhìn Triệu Trì Dụ rồi hỏi Nghê Thủy Thủy.

“Không có gì, anh ta cứ hỏi chuyện cơ thể em mãi nên em thấy tò mò thôi.”

Triệu Trì Dụ bị câu nói thẳng thắn của cô làm cho mất cảm giác an toàn 50%, mức cảnh giác lập tức tăng lên 100%!

Anh ta nhanh chóng giải thích với Trạm Nguyên Miểu:
“Đừng hiểu lầm, tôi là bác sĩ chuyên khoa truyền nhiễm, không phải pháp y, đâu có rảnh mổ người. Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy có dị năng gì thôi. Mấy người đều là sau cơn sốt cao mới phát hiện ra mình có năng lực đúng không?”

Trạm Nguyên Miểu thu lại ánh nhìn chết chóc, quay đầu nhìn về phía Nghê Thủy Thủy.

Triệu Trì Dụ lúc này mới giảm được 10% nguy cơ bị “xử lý”.

Anh ta xoa xoa lòng bàn tay, suy nghĩ làm thế nào để người bình thường có thể có được dị năng mà không bị nhiễm virut zombie. Dù sao thì một khi bị nhiễm, khả năng biến thành zombie là rất cao, cố tình bị lây nhiễm để đổi lấy dị năng chẳng khác nào đi tìm cái chết.

Nghê Thủy Thủy một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Cô trong lòng cũng rất mong mình có dị năng, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình một lúc lâu, cô lắc đầu nói:
“Không có gì cả.”

Trạm Nguyên Miểu hỏi: “Không cảm thấy có dòng năng lượng ấm áp nào chảy trong người sao?”

Nghê Thủy Thủy lại lắc đầu.

Tần Như Băng hỏi: “Có cảm giác như sức mạnh không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể không?”

Nghê Thủy Thủy lại tiếp tục lắc đầu.

Triệu Trì Dụ vẫn còn một tia hy vọng, hỏi:
“Nói chung là, cô có cảm thấy có điều gì khác thường không?”

Nghê Thủy Thủy vẫn lắc đầu:
“Không có. Cơ thể của tôi, chẳng lẽ tôi lại không rõ?”

Trần Tinh Mẫn, người đang nằm trên đất vừa mới hồi phục được chút sức lực, lật người lại, kê mu bàn tay dưới cằm rồi nói:
“Nếu không có, thì sao cô lại đá trúng bọn sói đó? Trước đây thấy chó là cô sợ đến phát run cơ mà?”

Hả?

Nghê Thủy Thủy vo viên túi bánh mì trong tay, ngẩng lên đối diện với ánh mắt mọi người và nói:
“Tôi tập tấn pháp từ năm ba tuổi, có nền tảng võ thuật mười bảy năm rồi, đánh trúng mục tiêu to như vậy có khó gì đâu?”

Tần Như Băng, Trần Tinh Mẫn: “……”
Cô đang nói nhảm gì thế?!

Điều Nghê Thủy Thủy thấy tò mò hơn là:
“Tôi bị nhiễm bệnh lúc nào vậy?” Nếu bị nhiễm mà không chết thì chắc chắn sẽ có dị năng à?

Tần Như Băng: “……”
Trần Tinh Mẫn: “Cô là loại người bị nhiễm rồi mà cũng không biết sao?!”

Ừ, tất nhiên là không biết rồi.

Tôi lại chẳng bị zombie cắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc