Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 2: Ông trời sẽ không bỏ rơi tôi

Trước Sau

break

 

“Nếu không phải tại anh bất ngờ xông vào cuộc sống của em, thì sao em có thể dễ dàng buông bỏ nỗi cô đơn đã cất giấu bấy lâu...”

Tiếng hát êm ái như tiếng rừng thông róc rách vang lên từ điện thoại, bay xa theo gió, dẫn dụ lũ thây ma xung quanh kéo nhau về phía ấy.

Nghê Thủy Thủy khẽ buông lời khen một tiếng “Nice”, sau đó cô nhanh chóng cúi người, len qua kệ hàng mà luồn ra.

Nhưng vận may lại chẳng đi theo cô mãi. Khi cô vất vả tìm được lối thoát, chẳng may cây gậy trong tay quệt trúng chiếc cốc trên giá, “choang” một tiếng vỡ tan, âm thanh sắc lạnh khiến chính cô cũng giật thót.

Cứng đờ cả cổ, cô quay đầu nhìn lũ thây ma đang đồng loạt quay sang, sững người một giây rồi bật dậy chạy như điên!

Ba ơi cứu con! Con thà bị xe tông chết còn hơn bị thây ma xé xác!

May thay, đám xác sống bên ngoài siêu thị cũng đã bị tiếng hát hấp dẫn, tụ lại gần chiếc điện thoại đang phát nhạc ở ngay lối vào, điều đó đã vô tình tạo ra một cơ hội sống sót cho Nghê Thủy Thủy.

Cô dùng chân đạp vỡ tấm kính hướng ra đường, ôm đầu chui qua khe hở thoát ra ngoài.

Nhưng vừa ra được thì lại đụng mặt một con thây ma con đang rúc ở góc tường.

Gương mặt nhỏ xíu đã bị cắn nát gần hết, phần da thịt bong tróc loang lổ, lộ ra lớp da tái xám, lởm chởm ghê rợn.

Nó trông chỉ độ bốn, năm tuổi, nhưng phản ứng đầu tiên khi thấy người là lập tức lao tới!

Nghê Thủy Thủy buột miệng chửi thề, đưa cây gậy chắn ngang trước ngực nó, một tay giơ cao con dao bổ dưa, chuẩn bị bổ thẳng xuống đầu…

Thế nhưng, cánh tay cô chợt cứng lại, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến cô rùng mình, như thể cả cơ thể đang kháng cự lại hành động này.

Trong suốt những năm tháng được nuôi dạy, chưa từng có ai dạy cô phải giết người. Lớn lên trong điều kiện đầy đủ, cô thậm chí còn chưa từng giẫm chết một con gián.

Đáng ghét! Cô ghét cái thế giới này!

Nghê Thủy Thủy dùng gậy đẩy bật con thây ma con ra, nhặt lấy ba lô, vừa chạy về phía khu biệt thự vừa dáo dác tìm kiếm phương tiện để di chuyển.

Trên con đường hỗn loạn đầy rẫy rác rưởi và xác chết, hơn chục con thây ma đang lảng vảng. Dưới cái nắng gay gắt như thiêu đốt, chúng chậm rãi lết tới chỗ cô.

Nhưng tốc độ của bọn chúng thật sự quá chậm. Một khi đã vượt qua được cảm giác hoảng loạn ban đầu, Nghê Thủy Thủy cũng chẳng còn để tâm nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt canh chừng khoảng cách.

Nào ngờ, cửa cuốn siêu thị không trụ nổi trước sức ép từ trong ra ngoài của lũ thây ma, "xoẹt" một tiếng, nó rách toạc!

Hàng chục thây ma từ trong siêu thị ào ra, "hội ngộ" cùng với đám ở bên ngoài.

Hai bên vừa gặp mặt đã dính như keo, kết quả là phía sau Nghê Thủy Thủy lập tức xuất hiện một bầy thây ma đen kịt, ít nhất là hàng trăm con và số lượng còn đang tăng lên không ngừng. Ngày càng nhiều thây ma từ khắp các ngả đường đổ về, như bị không khí náo loạn hấp dẫn.

Nhìn đoàn quân xác sống đông nghịt, chầm chậm vươn tay lết đến gần, Nghê Thủy Thủy khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, bước chân càng lúc càng nhanh.

Ngày thứ ba kể từ khi tận thế bắt đầu, toàn bộ hệ thống liên lạc đã hoàn toàn tê liệt, đài phát thanh đến giờ vẫn chưa truyền đi bất kỳ thông tin nào về nơi trú ẩn hay căn cứ cho người sống sót.

Trên thực tế, trong ngày đầu tiên tận thế, "Nghê Thủy Thủy" đã nhận được điện thoại từ cha mình, ông dặn cô đóng chặt cửa sổ cửa ra vào, ở yên trong nhà chờ ông cho trực thăng tới đón.

Nhưng cái gọi là “sắp tới ngay” đó, cô đã phải chờ suốt một ngày một đêm.

Tạ Đình Chu, người vệ sĩ bên cạnh cô, linh cảm nhà tài phiệt lớn kia đã xảy ra chuyện, nên bất chấp lệnh của tiểu thư, vẫn nhất quyết kéo cô ra ngoài tìm đường sống.

Lần đầu trải qua tận thế, “Nghê Thủy Thủy” ngoài mặt thì kênh kiệu chảnh chọe, nhưng sâu bên trong thật ra rất sợ. Thế nên khi người hầu trong biệt thự biến thành thây ma và chết thảm, cộng thêm Tạ Đình Chu cứ nằng nặc đòi rời đi, cô đành miễn cưỡng theo anh ta ra ngoài, với dáng vẻ ban phát ân huệ.

Giờ thì cô muốn quay về, quay lại biệt thự chờ tin căn cứ.

Dù sao, các biện pháp an ninh trong biệt thự vẫn tốt hơn nhiều so với bên ngoài. Hơn nữa, trong nhà còn có vài phương tiện di chuyển chất lượng tốt có thể dùng được.

Đáng tiếc là xe hơi bên đường thì cái thì mắc kẹt thây ma bên trong, cái thì hỏng hóc đến mức chẳng thể chạy nổi nữa.

Bất đắc dĩ, Nghê Thủy Thủy đành phải chuyển mục tiêu sang xe đạp, nhưng mấy cái xe ở đây toàn phải quét mã QR mới mở được. Không có mã thì đẩy cũng chẳng nhúc nhích!

Trời thì nóng, không khí thì nồng nặc mùi tử khí, tuyệt vọng cứ thế ập tới…

Khoảng cách từ đây về biệt thự ít nhất cũng 40 cây số, gần như là một cuộc chạy marathon trọn vẹn. Nếu có xe, chỉ mất khoảng một tiếng là tới nơi, nhưng nếu đi bộ thì e là chưa tới nơi đã bị nắng thiêu sống hoặc bị thây ma xé xác rồi.

Nghê Thủy Thủy quay đầu nhìn lại đàn thây ma phía sau đã tăng lên gấp đôi, đành chấp nhận số phận, đeo lại chiếc ba lô đầy ắp đồ ăn vặt rồi tiếp tục bước đi. Nếu nhìn từ góc cao kéo xa, trông cô chẳng khác nào một hướng dẫn viên đang dẫn tour du lịch cho cả đoàn "khách tham quan" xác sống.

Chính vào lúc ấy, Trạm Nguyên Miểu xuất hiện.

Anh cưỡi chiếc xe máy gắn giảm thanh, từ ngã tư phía trước rẽ vào. Vừa chạm mặt đàn thây ma hàng trăm con trước mặt, anh lập tức phanh gấp rồi quay đầu chạy mất, hoàn toàn không để cho Nghê Thủy Thủy có cơ hội hét lên cầu cứu.

Không thể tin được!

Anh có xe mà còn chạy nhanh như thế!!

Nghê Thủy Thủy thở dài, buông tay đang giơ con dao bổ dưa xuống, lại tiếp tục bước đi. Để đề phòng những con xác sống "không biết điều" lao ra từ các ngóc ngách, cô vẫn phải căng mắt cảnh giác cao độ.

Trời không diệt Nghê Thủy Thủy, ở ngay đầu hẻm phía trước, chẳng ngờ lại có một chiếc xe điện cân bằng không cần quét mã QR đang lật nghiêng trên mặt đất!

Đôi mắt cô sáng lên, nhanh chóng chạy đến gần.

Vẫn giữ vững tinh thần cảnh giác, cô bước ra giữa đường, kéo giãn khoảng cách với lối vào con hẻm, rồi cẩn thận quan sát bên trong.

Và rồi trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn trúng một nữ thây ma đang dán sát tường ở đầu hẻm, hai ánh mắt... chạm nhau!

Chết tiệt!

Lũ thây ma khác còn đang tập đi, thế mà cô, lại gặp ngay một con biết "giăng bẫy rình mồi"!?

Một nữ nhân viên văn phòng rách rưới, mặt mũi tái xám, lạnh băng, bất chợt giơ tay lao về phía Nghê hủy Thủy.

Cũng may Nghê Thủy Thủy từng có mười mấy năm học võ tự vệ, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn ý thức. Cô lập tức giơ cây gậy chắn giữa hai bàn tay xác sống, ngăn không cho nó tiếp cận, đồng thời tung một cú đá thật mạnh vào bụng nó!

Tư thế chuẩn! Phản ứng quá ổn!

Nhưng… vì sao nó lại không đổ như cô tính trước!?

Nghê Thủy Thủy cố nén cơn đau từ bắp chân, trong lòng sụp đổ hoàn toàn.

Mẹ kiếp! Cái thân thể yếu đuối này cũng quá giới hạn rồi đấy chứ? Đến sức của một người phụ nữ bình thường còn không bằng! Bao nhiêu đồ bổ cô ăn là ăn lãng phí hết à!?

Mặc dù phản xạ không linh hoạt bằng Nghê Thủy Thủy, nhưng nữ xác sống lại có sức mạnh vượt trội. Chỉ nhờ vào việc liên tục ép tới, nó đã khiến Nghê Thủy Thủy không ngừng lùi lại.

Cô còn phải để ý đến đám thây ma đang ùn ùn kéo tới phía sau. Một thoáng phân tâm, gót chân cô không cẩn thận giẫm phải một hố lõm trên mặt đường.

Khi cơ thể ngã xuống đất, da đầu Nghê Thủy Thủy bỗng lạnh toát, mồ hôi lạnh khiến bản năng sinh tồn trong cô bừng tỉnh.

Trong khoảnh khắc như sét đánh ấy, cô mượn sức từ chiếc ba lô đang cộm sau lưng, lật người đè ngược lên xác sống trước khi nó bổ nhào tới. Cô dùng đầu gối ghì chặt cây gậy, dồn toàn bộ trọng lượng để tạm thời khóa chặt đôi tay thây ma, rồi nhanh chóng rút chiếc khăn lông trên cánh tay quấn lấy mặt nó, chủ yếu là để bịt miệng, tránh bị cắn.

Sau đó, cô chụp lấy con dao bổ dưa bên cạnh, hướng về cổ xác sống… quay đầu sang một bên rồi ra sức rạch mạnh xuống!

Âm thanh “rèn rẹt” vang lên báo hiệu lưỡi dao đã cắt vào tận xương. Lực không đủ, dao kẹt lại, không rút ra được.

Mồ hôi đầm đìa, Nghê Thủy Thủy đảo mắt nhìn xung quanh, rồi vớ lấy một viên gạch gần đó, đập thật mạnh vào sống dao, y hệt một đồ tể đang chặt xương lợn, “bốp bốp” vang lên dồn dập.

Cuối cùng, khi chiếc đầu lìa khỏi cổ, nữ xác sống hoàn toàn ngừng giãy giụa.

Lúc này, đàn thây ma cách Nghê Thủy Thủy chỉ còn chừng bảy, tám mét, từ khoảng cách ba mươi mét ban đầu, chúng đã lết lại rất gần.

Cô nôn khan mấy tiếng, cố nuốt cơn buồn nôn xuống, nhanh chóng đứng dậy, bước lên chiếc xe điện cân bằng, dồn trọng tâm người về phía trước để chiếc xe lao đi.

So với đám thây ma chậm chạp như rùa bò, tốc độ của xe điện đúng là "một bước bứt phá trời đất". Mới qua được hai ngã tư, cô đã bỏ xa cả bầy xác sống phía sau. Nhưng chưa kịp thở phào, mùi người sống lại dẫn dụ thêm vài con xác sống lẻ tẻ khác kéo đến. May mà số lượng không nhiều, Nghê Thủy Thủy mới có thể tạm thời thả lỏng tinh thần.

Cô dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải đang run rẩy vì còn chưa hoàn hồn sau trận giết chóc, âm thầm tự an ủi bản thân, rồi nhún vai lau mồ hôi, điều khiển xe tránh né mấy con thây ma chắn ngang đường.

Thời điểm này, đại dịch vừa mới bùng phát, phần lớn người sống sót vẫn chọn trốn trong nhà chờ cứu viện. Vì thế, các vật tư ngoài đường vẫn chưa bị cướp phá gì nhiều.

Sau khi hồi phục lại tinh thần từ cú sốc, Nghê Thủy Thủy bắt đầu tranh thủ gom góp nước uống dọc đường đi. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trong tình cảnh như thế này, mình lại có thể bị… cướp!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc