Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 3: Du côn cướp sắc

Trước Sau

break

Tiếng gầm rú chói tai của một đội xe mô tô phân khối lớn vang lên sau lưng Nghê Thủy Thủy. Chúng rú còi, huýt sáo, lao đến vây quanh cô, ép cô phải dựng thẳng người, dừng chiếc xe điện cân bằng lại.

Cô bị kẹt giữa vòng vây xe máy, ánh mắt nặng trĩu quan sát sáu, bảy tên thanh niên ăn mặc kiểu đầu gấu du côn đang lượn quanh.

Những ánh mắt dâm loạn, trắng trợn không chút kiêng dè cứ trườn trên người cô khiến cô phải siết chặt chuôi dao bổ dưa trong tay.

Bọn rác rưởi ghê tởm.

Bất kỳ thành phố nào cũng có loại người như thế, lũ côn đồ, vô lại bám rễ trong các ngóc ngách xã hội. Tận thế không kiềm hãm được chúng, ngược lại còn cho chúng cái cớ và hoàn cảnh hoàn hảo để gây tội ác.

Tên cầm đầu, một gã đầu đinh, vốn chỉ là tên vô danh tép riu trước tận thế, sống lăn lộn trong giới giang hồ. Nhưng từ sau khi dịch bệnh nổ ra, hắn thức tỉnh dị năng, trở thành một trong những người có năng lực đầu tiên, lập tức đổi đời, được cả đám người tôn sùng như thủ lĩnh.

Gã huênh hoang dựng xe chắn ngay trước mặt Nghê Thủy Thủy, nhướn đôi lông mày rối bù, lộ ra hàm răng vàng úa đen sì như khoe chiến tích, cười một cách tự mãn như vừa bắt được chiến lợi phẩm:

“Yo! Quả là một em gái xinh tươi, da dẻ nõn nà, đúng gu anh! Nào, theo anh đi cưng, anh đảm bảo em được ăn ngon mặc đẹp, muốn gì có nấy, sống sung sướng cả đời, sao hả?”

Nghê Thủy Thủy phớt lờ khuôn mặt xấu xí ghê tởm của hắn, ánh mắt lướt qua từ cổ xuống dưới đánh giá bộ dạng "lòe loẹt" của hắn, rồi nhếch môi cười khinh bỉ.

Chiếc Harley dưới chân hắn không hề có biển số, quần áo trang sức thì đắp lên người như đống đồ chợ trời.

Mười ngón tay đen đúa thô ngắn đeo đầy nhẫn kim cương kiểu dáng khác nhau, cổ tay và cổ đeo dây chuyền vàng to như xích chó, thiếu điều chưa dán dòng chữ “Tôi lắm tiền” lên mặt.

Một kẻ rác rưởi thừa thời loạn, mượn danh tận thế để ra vẻ đại gia… mà cũng dám múa mép trước mặt cô?

Nếu không phải đối phương đông người, với nền tảng võ tự vệ cô từng học, cô có thể một chọi hai mà chẳng cần chớp mắt.

Nhưng cô lại quên mất thân thể này vốn yếu đuối hơn cô nghĩ. Dù vậy, Nghê Thủy Thủy vẫn quả quyết thực hiện kế hoạch ứng phó đã tính toán trong đầu. Trong ánh mắt đê tiện của bọn chúng, cô nở nụ cười yêu mị quyến rũ, như một đóa hoa có độc.

Cô bước xuống khỏi chiếc xe điện cân bằng, trên mặt là vẻ vui vẻ như vừa đồng ý lời đề nghị của tên đầu đinh, rồi chậm rãi đi về phía hắn.

Tên đầu đinh vốn dĩ chẳng hề xem Nghê Thủy Thủy ra gì, dù trên tay cô vẫn cầm con dao bổ dưa còn dính máu. Trong mắt hắn, cô chỉ là một cô gái mềm yếu không có sức phản kháng.

“Vẫn là em biết điều, không như con nhỏ trước đó, la khóc như chết cha chết mẹ không bằng.” Hắn cười hềnh hệch đắc ý, vừa nói vừa đưa tay định bóp lấy phần mềm mại nhất trên cơ thể Nghê Thủy Thủy.

Nghê Thủy Thủy cúi đầu, khẽ cười ngượng ngùng, khoé môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Ngay khi bàn tay bẩn thỉu sắp chạm vào người mình, giữa tiếng reo hò khích lệ của đám đàn em, cô bất ngờ vung dao đâm thẳng vào bụng tên đầu đinh. Một đâm vào, một rút ra, rồi nhanh như chớp cắt ngang cổ họng hắn. Ba bước hành động dứt khoát, chuẩn xác và tàn nhẫn, hoàn toàn ngoài dự đoán của tất cả mọi người!

Máu nóng phụt ra, bắn lên khuôn mặt vô cảm của Nghê Thủy Thủy, đỏ tươi như những đóa mai giữa nền tuyết, rực rỡ mà lạnh lùng.

Chỉ với loại như hắn mà cũng dám động vào cô?

Tên đầu đinh trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Nghê Thủy Thủy với ánh mắt không thể tin nổi, rồi mềm oặt ngã xuống. Máu từ cơ thể hắn tràn ra, loang trên mặt đất như suối, lan ra từng chút, từng chút một, khiến đám thây ma trong vòng trăm mét bắt đầu rục rịch, gào lên điên loạn.

Bọn du côn còn lại bấy giờ mất chỗ dựa, nhìn đám xác sống ùn ùn kéo tới, mặt mũi tái mét như gặp lại cơn ác mộng ngày tận thế bắt đầu.

Bỏ mặc "mỹ nhân", từng đứa rú ga chạy trối chết!

“Này!” Nghê Thủy Thủy hét lên giận dữ.

Cô dốc hết sức cố nhấc chiếc mô tô nặng nề của tên đầu đinh, nhưng chẳng khác nào cố nhấc một tảng đá. Đối với cô bây giờ, chiếc xe này quá nặng. Rõ ràng lúc mười sáu tuổi cô vẫn còn có thể chống được xe mô tô cơ mà!

Thấy lũ thây ma càng lúc càng gần, Nghê Thủy Thủy đành nhảy vội lên chiếc xe điện cũ của mình, rưng rưng nước mắt mà bỏ chạy.

Từng chiếc mô tô phân khối lớn vút qua bên cạnh, để lại cô một mình bị bỏ lại phía sau. Trong lòng cô uất ức muốn chết: “Có dũng khí mà không có sức mạnh thì có ích gì chứ?!”

Cô lau vội vết máu trên mặt bằng tay áo, rồi cúi rạp người dồn trọng tâm về phía trước, cố ép chiếc xe điện tăng tốc. Nhưng dù có ép đến đâu, loại xe này cũng bị giới hạn tốc độ.

Lý trí mách bảo cô: Cô không thoát được đâu.

Đám xác sống ở đây còn đông hơn cả khu siêu thị ban nãy.

Chỉ vì chút chần chừ vừa rồi, mà nay mùi của người sống, tiếng ồn của xe máy và cả máu thịt từ tên đầu đinh… tất cả đã trở thành “dẫn đường” hoàn hảo cho lũ xác sống đói khát. Chúng đã hoàn toàn nổi điên.

Cô chỉ muốn về nhà.

Dù cho ở đó là những tiết học không bao giờ hết, là áp lực như biển lớn dồn dập… cô vẫn muốn về.

Nếu đã phải chết, tại sao lại phải chết ở đây? Chết để góp phần vào nghiên cứu virus xác sống ư? Vô lý!

Chiếc xe điện cân bằng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của chủ nhân, tốc độ dần chậm lại.

Biểu tượng pin trống liên tục nhấp nháy trên bảng điều khiển, như gõ từng tiếng cảnh báo vào đầu cô: Cần sạc ngay.

“Shit!” – Nghê Thủy Thủy bực tức nhảy khỏi xe, đứng giữa lòng đường trống hoác, cô đơn như một hòn đảo giữa đại dương, trong khi biển xác sống đang dần dâng lên, từng chút một vây lấy cô.

Bộ não cô lập tức hoạt động hết công suất. Cô có thể tự chọn cách chết, nhưng tuyệt đối không thể để số phận an bài!

Ngay khi cô đang quan sát xung quanh, tính toán đường thoát thân, thì từ một con đường phụ, một chiếc mô tô cải tiến có gắn bộ giảm thanh đột ngột lao ra, dừng lại ngay trước mặt cô.

Người lái mặc đồ dài tay, kín mít từ đầu đến chân, đội mũ bảo hiểm đen che kín mặt. Hắn khẽ quay đầu, liếc mắt nhìn ghế sau, ra hiệu cho cô nhảy lên.

Cứu tinh trước mặt, sao có thể bỏ lỡ!?

Nghê Thủy Thủy không nghĩ nhiều, lập tức vịn vai người lái, nhấc chân dài một cái đã ngồi gọn lên xe, vòng tay ôm lấy eo hắn, giục nhanh:

“Đi mau! Đại ca, cầu xin anh đó!”

Dựa theo tốc độ di chuyển hiện tại của đám xác sống, nếu còn chậm trễ hai phút nữa, dù có xe cũng không thoát nổi.

Trạm Nguyên Miểu cúi đầu liếc nhìn mười đầu ngón tay trắng muốt đang ôm chặt lấy mình, rồi không nói một lời, vặn mạnh ga.

Chiếc xe lao đi như tên bắn, xé gió mà xuyên thẳng qua đàn xác sống!

Gió tốc mạnh đến mức các giác quan của Nghê Thủy Thủy như méo mó, cô lập tức cúi rạp đầu, vùi mặt vào lưng người lái như tìm chút che chở giữa địa ngục.

Quá kích thích!

Ban đầu cô còn muốn giúp một tay, vung dao dọn vài con xác sống cản đường, nhưng với tốc độ này mà cô rút dao ra, e rằng còn chưa kịp chém thì đã bị thổi bay khỏi xe!

Thôi thì... để người ta lo vậy.

Hai mươi phút sau, Trạm Nguyên Miểu dừng xe trong khu biệt thự nơi "Nghê Thủy Thủy" sinh sống. Nhưng điểm dừng lại không phải căn biệt thự mà cô ở.

Giống như xe buýt đến trạm, Nghê Thủy Thủy tự động bước xuống xe.

Trạm Nguyên Miểu tháo chiếc mũ bảo hiểm ướt đẫm mồ hôi ra, mái tóc nâu hạt dẻ ẩm ướt dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Anh không nói một lời, một tay ôm mũ, một tay giữ tay lái, lặng lẽ phóng xe chạy vào căn biệt thự trước mặt.

Nghê Thủy Thủy bị nhan sắc quá mức nổi bật của anh làm cho choáng váng, trong đầu lập tức bật ra cái tên quen thuộc, không ngờ lại gặp ở đây!

Gặp nhau nơi tận thế, thật đúng là "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ"!

"Nghê Thủy Thủy" trong nguyên tác đã đắc tội với cả nam chính, nữ chính, nam phụ, nữ phụ, nhưng cô vẫn chưa chọc vào trùm phản diện cơ mà?!

Nhưng... anh ta thành phản diện vì lý do gì?

Nghê Thủy Thủy vò đầu bứt tai, cô còn chưa đọc hết quyển tiểu thuyết đó! Chẳng biết các tình tiết sau này sẽ ra sao. Điều duy nhất cô biết là: cô không có dị năng.

Hiện tại, tận thế chỉ mới bắt đầu, xác sống chưa tiến hóa, di chuyển chậm chạp và khá dễ né tránh. Nhưng về sau, nếu chúng biến dị như trong mấy bộ phim kinh dị mà cô từng đầu tư, thì cô chắc chắn sống không nổi!

Huống hồ, khi trật tự xã hội hoàn toàn sụp đổ, kẻ đe dọa đến mạng sống cô không chỉ là xác sống, mà còn là con người.

Cân nhắc thiệt hơn, Nghê Thủy Thủy quyết định: phải ôm chặt đùi lớn mà sống sót.

Không phải cô không muốn tự lực, mà là trong tận thế này, dị năng giống như phần cứng máy tính, còn lòng can đảm là phần mềm. Không có phần cứng, thì phần mềm mạnh đến đâu cũng vô dụng, bởi chẳng thể cài đặt được!

“Trạm Nguyên Miểu...” Nghê Thủy Thủy lên tiếng gọi khi thấy anh định đóng cửa, cô lập tức chạy lại bên cạnh, ngẩng mặt lên, ánh mắt chân thành: “Cảm ơn anh vì đã cứu em.”

Khu biệt thự này vốn nằm xa trung tâm thành phố, dân cư thưa thớt. Hai hôm trước, Tạ Đình Chu còn cố ý dọn dẹp một phần dị thể quanh đây để luyện tay, vì thế hầu như chẳng thấy bóng dáng xác sống nào quanh đây nữa. Cộng thêm cổng vào có rào sắt cao ba mét, kiên cố, khiến người ngoài cũng khó mà xâm nhập, độ an toàn nơi này vượt xa bên ngoài!

Cô nhất định phải ở lại đây chờ “cha” của thân xác này đến đón. Trong thời gian đó, tốt nhất là nên ở cạnh Trạm Nguyên Miểu để xây dựng độ hảo cảm. Không mong yêu đương gì cao xa, chỉ cần lúc nguy nan, anh ra tay cứu giúp là đủ rồi!

…Dù rằng điều sau có khi còn khó hơn cả yêu đương.

Bị ánh mắt đầy thành ý của Nghê Thủy Thủy nhìn chăm chăm, Trạm Nguyên Miểu không khỏi kinh ngạc, cô tiểu thư cao ngạo tự phụ này lại nhớ được tên anh, còn biết nói cảm ơn?

Cho dù hoàn cảnh khiến con người thay đổi, nhưng cô ta cũng thay đổi quá nhanh rồi. Không biết mấy ngày nay lang bạt bên ngoài rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì kích thích.

"Chỉ cứu chứ không thu nhận. Đừng vào. Chỗ này cách nhà cô không xa, có thể tự đi về." Trạm Nguyên Miểu giơ tay nhấc bổng cô ra ngoài cửa, chỉ về hướng biệt thự nhà họ Nghê, sau đó "rầm" một tiếng, lạnh lùng đóng sầm cửa lại.

Nếu không phải vì cô ta như biến thành người khác, dám ngang nhiên dắt zombie đi dạo ngoài phố, dám dùng dao bổ dưa hấu cưa đầu, còn biết dụ địch rồi mới ra tay, thì anh đã chẳng phí công cứu cô.

Bị ăn bơ trước cổng, Nghê Thủy Thủy vô thức sờ lên má: "Mình xấu đến thế sao? Ánh mắt thành khẩn thế này mà không hiệu quả à?"

“Đinh dong… Đinh dong…”

Cô vươn tay nhấn chuông cửa.

Trạm Nguyên Miểu vừa kéo khóa áo chuẩn bị cởi đồ thì cau mày: cái chuông cửa này nhất định phải gỡ!

Anh quay lại mở cửa, nhìn Nghê Thủy Thủy chỉ cao đến cằm mình: "Có tay có chân, tự về nhà mình không được à?"

Nghê Thủy Thủy gật đầu lia lịa, rất đồng tình với lời anh, rồi cong cong đôi mắt đào hoa ngập ngừng tình ý, nhìn thẳng anh không chớp: “Căn biệt thự này… hình như cũng là nhà tôi đấy.”

 

Trạm Nguyên Miểu, người vì tận thế đến mà tiện tay tìm đại một căn biệt thự bỏ hoang để ở: “…” Đệt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc