“Được rồi, ba gói mì tôm này đều cho cô hết. Từ giờ tự cầu phúc đi!” Một thanh niên cao ráo, đẹp trai, vóc dáng chuẩn như siêu mẫu, mặt lạnh như tiền đứng trước mặt Nghê Thủy Thủy, lạnh lùng buông lời.
Nghê Thủy Thủy sững người.
Cô vừa mới còn ở hiện trường tai nạn xe cơ mà? Chớp mắt cái đã lạc vào cái… căn nhà rách nát này là sao? Còn ba gói mì là ý gì?
Cô là Nghê Thủy Thủy đấy nhé! Cô chưa từng ăn mì gói trước mặt người khác, càng chưa bao giờ bị ai lấy mì tôm ra để dằn mặt!
Thấy cô không hề tỏ vẻ ăn năn, ánh mắt thanh niên kia càng thêm lạnh lùng, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn. Anh ta nhét ba gói mì vào tay cô, không nói thêm một lời rồi xoay người bỏ đi.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe khởi động.
Nghê Thủy Thủy vội lao ra cửa sổ, chỉ kịp thấy hai chiếc Lexus LX dính máu đang chở theo một đám người rời đi. Trong một khung cửa sổ xe hướng về phía cô, có một cô gái trông yếu ớt như đang… trợn mắt liếc cô?
Cô quay sang nhìn xuống con phố: xe cộ đỗ loạn xạ, các cửa tiệm thì bị đập phá vỡ tan nát, khắp nơi là xác người không đầu và những phần thi thể rải rác nhuộm máu.
Đây là thật sao?!
Nghê Thủy Thủy thấy mọi thứ cứ như ảo mộng, nhưng khi đang hoảng loạn, đầu cô đột nhiên đau nhói, một cơn đau như xé óc khiến cô ôm đầu quỳ rạp xuống đất.
Mười phút sau, Nghê Thủy Thủy vẫn còn đang co rúm, cô bật khóc...
Chết rồi mà còn bị hành đến thế này ư? Đây là mạt thế! Mạt thế thật sự đấy! Cô xuyên tới thời tận thế, bạn tin nổi không?!
Từ một thời đại yên bình, cô tai nạn chết rồi bị ném sang cái thế giới quỷ quái này!
Thật sự quá ác độc! Cô thề nếu quay về được cô sẽ giết chết cái đứa trợ lý đã đưa cô cuốn tiểu thuyết kia.
Là con gái duy nhất của nhà tài phiệt giàu nhất nước, cô có cả một sản nghiệp khổng lồ chờ thừa kế, đúng nghĩa là gia đình có "ngai vàng".
Vì vậy, từ bé đến lớn, cô phải học vô số thứ, lịch trình mỗi ngày đều kín đặc.
Trợ lý của cô từng cảm thán cuộc sống của một thiên kim nhà giàu ngoài đời chẳng khác gì địa ngục, chả giống gì trong truyện. Sau nhiều lần bị cô truy hỏi, người đó mới lén đưa cho cô cuốn tiểu thuyết tên “Virus tung hoành”, kể về một tiểu thư trùng tên với cô sống trong tận thế.
Cô tranh thủ đọc khi đang di chuyển bằng xe, vừa xem đến đoạn nhân vật pháo hôi kia ăn chơi hưởng thụ trong tận thế, thì bất ngờ xảy ra tai nạn liên hoàn.
Cô bắt đầu thấy ghen tị, lòng thầm nghĩ: “Làm pháo hôi mà sướng thế này thì cũng đáng…”
Ai ngờ, chưa kịp mơ màng xong, cô đã bị tai nạn xe liên hoàn đâm chết…
Và cô - chết - rồi xuyên vào truyện luôn.
Nghê Thủy Thủy tức tối bóp nát gói mì tôm trong tay. Cô ghen tị là ghen tị với cuộc sống ăn chơi nhàn nhã của nguyên chủ trước tận thế, chứ không phải sau tận thế! Huống hồ cái thời điểm cô xuyên vào lại đúng lúc nguyên chủ sắp chết đến nơi rồi, cô vào đây thì có ích gì chứ?!
Mà cha của nguyên chủ cũng quá nuông chiều con gái rồi! Muốn gì được nấy, đến mức còn “mua” cho cô ta một người bạn học để mặc sức bắt nạt! Có ai nuôi con kiểu đó không? Đấy, bây giờ bạn học cũng không cần thiên kim tiểu thư nữa rồi chứ gì?
Cho dù hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng phải nói thật, tính cách của nguyên chủ thực sự quá kiêu căng, ích kỷ và vô lý.
Ví như mới nãy thôi, từ lúc tận thế bắt đầu đến giờ, nguyên chủ chẳng làm gì ngoài ngồi trong xe, không động tay động chân, chỉ biết đòi ăn ngon, lại còn kén cá chọn canh, chê cái này chán cái kia, vẫn giữ nguyên thói quen bắt nạt các thành viên chủ lực của đội, bị đuổi khỏi nhóm là đúng quá còn gì!
Môi trường đã thay đổi thì đầu óc cũng phải chuyển theo đi chứ, chị gái ơi, tỉnh lại đi!
Nghê Thủy Thủy lau nước mắt, thứ nước mắt ép mãi mới ra được, rồi chống tay đứng dậy, phủi bụi trên người.
Thật quá khó khăn, vừa xuyên vào đã bị nam chính, người đã thức tỉnh dị năng vứt bỏ thẳng tay. Cô phải tranh thủ lúc lũ xác sống chưa tràn vào mà rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Cô đảo quanh phòng hai vòng nhưng chẳng tìm được món vũ khí nào dùng tạm được.
Dựa vào tình trạng thi thể ngoài đường và kinh nghiệm đầu tư vào mấy bộ phim chủ đề tận thế trước đây, Nghê Thủy Thủy đoán rằng điểm chí mạng của xác sống là phần đầu, tuy nhiên, đó chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã chính xác.
Hiện tại, ưu tiên hàng đầu là tìm được nước và thức ăn để đảm bảo có thể sống sót.
Nhờ vào “nền giáo dục thép” từ cha mình, Nghê Thủy Thủy từ nhỏ đã bị rèn ép thành người có phản xạ đầu tiên là bình tĩnh khi gặp chuyện.
Cô đè nén nỗi căng thẳng trong lòng, thần kinh căng như dây đàn, từ từ vặn tay nắm cửa, mở ra một khe hẹp nhỏ.
Bên ngoài là hành lang, phía dưới là siêu thị. Hình như trước khi rời đi nam chính đã dọn dẹp sơ qua một lượt, cộng thêm tiếng xe lúc nãy cũng đã dẫn dụ phần lớn đám xác sống đi chỗ khác. Cho nên giờ chắc là vẫn còn tạm an toàn.
Đã an toàn thì phải tranh thủ tìm vũ khí phòng thân đã.
Không gian yên tĩnh đến mức ngột ngạt.
Nghê Thủy Thủy đeo trên vai một chiếc túi laptop nhét ba gói mì tôm, khuỷu tay vắt thêm một cái khăn bẩn hôi rình, tay kia thì cầm một thanh gậy dài tháo từ giá treo áo xuống, nhẹ nhàng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chỗ này trông giống như văn phòng quản lý của siêu thị. Dựa vào sơ đồ bố trí siêu thị dán trên tường hành lang, Nghê Thủy Thủy nhanh chóng bước xuống tầng một, đến khu vực dụng cụ nhà bếp.
Cửa cuốn của siêu thị đã được kéo xuống, có lẽ là do nam chính hạ xuống trước khi rời đi. Vì ánh sáng không đủ, phần lớn khu vực tầng một chìm trong bóng tối. Dây điện hư hỏng chập chờn tóe lửa, bóng đèn duy nhất còn sót lại thì chớp tắt lập lòe, gần như biến cả siêu thị thành cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị.
Nhưng Nghê Thủy Thủy chẳng có tâm trí đâu mà cảm thán, cô cần vũ khí phòng thân. Tốt nhất là có một con dao quân dụng sắc bén cắt sắt như bùn, nhưng chuyện đó hình như hơi viển vông. Vậy thì lui một bước, cô muốn một con dao bổ dưa!
Nghê Thủy Thủy vừa quan sát vừa cẩn thận di chuyển, tai căng ra nghe mọi âm thanh khả nghi.
Chảo?
Muỗng?
Chậu?
Bếp từ?!
Má nó chứ, dao đâu hết rồi!?
Cô dùng điện thoại làm đèn pin, lần mò đến tận dãy cuối cùng, cuối cùng cũng tìm thấy khu vực bày dao kéo!
Dao thái rau ngắn quá, không cần.
Dao gọt trái cây thì đâm không chết ai, càng không cần.
Dao bổ dưa, dao bổ dưa… đây rồi!
Nghê Thủy Thủy bước nhanh về phía trước, nắm chặt chuôi dao bổ dưa và rút nó ra khỏi giá.
Lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mờ mờ của đèn, phát ra ánh bạc lấp lánh khiến cô mừng rỡ trong lòng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô bất ngờ đối mặt với một ánh mắt phía bên kia kệ hàng...
“A a a a!”
Nội tâm của Nghê Thủy Thủy gào thét điên cuồng, nhưng khuôn mặt lại không dám phát ra một tiếng động!
Một con zombie đực với đôi mắt đục ngầu, con ngươi đen ngòm gắt gao nhìn chằm chằm vào cô. Nó giơ tay định tóm lấy cô, nhưng bị kệ hàng chặn lại, chỉ có thể liên tục lấy thân thể đập mạnh vào vật cản.
...Ờm, trông có vẻ cũng không thông minh lắm.
Nghê Thủy Thủy siết chặt dao bổ dưa, quay đầu bỏ chạy. Nhưng vì âm thanh va chạm ầm ĩ của con zombie kia quá lớn, ngày càng nhiều zombie từ trong bóng tối bị thu hút và kéo đến chỗ cô.
Tốc độ chậm thì không sao, nhưng tụi nó thắng ở số lượng!
Nghê Thủy Thủy hoàn toàn không biết bọn chúng trước đó ẩn nấp ở đâu, sao chỉ trong nháy mắt đã túa ra một đống như vậy!
Phía trước có, phía sau cũng có, hai bên cũng không chừa!
Tất cả đường lui đều bị chặn hết!
Cô vớ lấy xoong nồi ném liên tục về phía xa để tạo tiếng động “keng keng”, dụ bớt một phần zombie ở vòng ngoài rời đi. Nhưng... cô ném đến mức mỏi tay luôn!
Rất tuyệt, không hổ danh là thiên kim tiểu thư được nuôi trong nhung lụa!
Tiếng “hơ… hơ…” đặc trưng của đám zombie vang vọng từ bốn phía.
Nghê Thủy Thủy cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, cô còn đang hy vọng cha nguyên chủ có thể dùng điện thoại để định vị và đón cô về, nhưng giờ xem ra… khó rồi.
May mà zombie chậm chạp hơn cô nghĩ, con gần nhất cũng còn cách ít nhất năm sáu mét.
Nghê Thủy Thủy lập tức nằm rạp xuống, kiểm tra khoảng trống phía dưới kệ hàng.
Ngón tay thao tác nhanh chóng mở khóa màn hình, bật ứng dụng nghe nhạc.
Không còn thời gian để chọn bài nữa, cô vặn âm lượng lên mức tối đa, trong lòng lầm rầm đọc “Giá trị cốt lõi của Chủ nghĩa Xã hội”…
Cầu trời đừng đụng trúng cái gì rồi bật ngược lại nha!
Cô nhấn nút phát nhạc, rồi dán mặt lưng điện thoại xuống sàn, mạnh tay trượt nó ra xa!