Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 18: Cảm nhiễm và tiếng nổ mạnh

Trước Sau

break

Đúng như Tần Như Băng dự đoán, ngay sau khi bác sĩ Triệu vừa khẳng định xong tình trạng của Nghê Thủy Thủy, cô bỗng lật người lại rồi bắt đầu nôn mửa.

Trước đó, thứ cô nôn ra chỉ là dịch dạ dày thông thường, nhưng bây giờ, là máu. Toàn là máu!

Cô nôn như muốn móc sạch toàn bộ ruột gan trong người ra, từng ngụm từng ngụm máu tươi đỏ lòm tuôn ra khỏi miệng, nhanh chóng lan tràn thành một vũng lớn trên mặt đất.

Triệu Trì Dụ lập tức lùi về sau hai bước, sắc mặt tái đi.

Không đúng.

Dù là nội tạng bị tổn thương thì cũng không thể nôn ra nhiều máu đến vậy.

“Cô ấy có khả năng... đã bị nhiễm rồi!”

Khi Triệu Trì Dụ tuyên bố kết luận này, Chu Duy và Trần Tinh Mẫn đều cảm thấy tim mình nhảy lên một nhịp.

Ban nãy còn nói là không bị nhiễm, giờ lại bảo bị nhiễm?

Anh không sợ bị đội trưởng của bọn tôi giật cho cháy khét à?!

Chỉ có Tần Như Băng là người bình tĩnh nhất trong cả nhóm. Cô có năm năm kinh nghiệm sống sót trong mạt thế, mấy chuyện như thế này đã sớm thành kiến thức phổ thông với cô rồi.

Chỉ là... cái vệt đen ấy, đúng là khó giải thích...

Nhưng không sao, đợi Nghê Thủy Thủy nôn hết phần lớn máu trong cơ thể, mạch máu cô ta sẽ bắt đầu khô quắt lại rồi chuyển sang đen, sau đó sẽ biến thành zombie một con quái vật vô hồn, không còn ý thức con người.

Tạ Đình Chu vừa ôm lấy Nghê Thủy Thủy, vừa kéo cổ áo Triệu Trì Dụ, nghiến răng quát: “Cứu cô ấy ngay!”

“Tôi! Tôi… tôi không cứu được đâu!” Triệu Trì Dụ ngửa đầu né tránh, cố gắng tránh xa máu dính trên tay Tạ Đình Chu, lắp bắp nói: “Đây đâu phải bệnh viện! Tôi cũng không có thuốc đặc trị virus! Anh từng thấy có ai bị lây nhiễm mà được cứu sống chưa hả?”

Anh ta vẫn còn quý mạng sống của mình.

Ngay khi Tạ Đình Chu định cưỡng ép Triệu Trì Dụ phải cứu người thì Chu Duy bỗng hét lên: “A! Chu ca! Nghê Thủy Thủy tỉnh lại rồi!!”

Nghê Thủy Thủy mở mắt ra từ trong bóng tối. Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập như sấm: “thình, thình, thình”. Xung quanh ồn ào, như thể ai đó đang cãi nhau kịch liệt.

Tạ Đình Chu lập tức ôm lấy cô, nhẹ nhàng lau đi máu tươi nơi khóe miệng, giọng nói đầy lo lắng, sợ làm cô hoảng sợ:
“Thủy Thủy, em cảm thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không? Ở đây có bác sĩ rồi, đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu.”

Ai… đang nói vậy?

Nghê Thủy Thủy nhìn lên khoảng không đen đặc phía trên. Theo nhịp tim đang dần ổn định lại, cô dần nhìn thấy một tia sáng le lói sau màn đêm.

Là ánh đèn.

Tần Như Băng lặng lẽ siết lấy cổ tay Nghê Thủy Thủy, đề phòng cô bất ngờ hóa zombie rồi tấn công người khác.

Trần Tinh Mẫn và mấy người kia đều từng tiêu diệt không biết bao nhiêu zombie, quá hiểu cái kiểu “yếu đuối vô dụng” của Nghê Thủy Thủy. Nên thật ra họ chẳng lo chuyện cô hóa zombie sẽ đe dọa đến an toàn của cả đội.


Chỉ cần đội trưởng cho phép, thì một tay họ cũng đủ tiễn cô ta đi gặp tổ tiên.
Cái đáng sợ là… đội trưởng không cho họ ra tay, thậm chí còn không phòng bị với cô!

“Xong rồi xong rồi! Cô ta có phải sắp biến thành zombie không đấy? Mắt cô ta không có tiêu cự luôn!” Chu Duy căng thẳng dán chặt mắt vào Nghê Thủy Thủy, cơ thể đã trong tư thế sẵn sàng lao lên bảo vệ Tạ Đình Chu.

Nghê Thủy Thủy khó nhọc chuyển động nhãn cầu một chút.

Là… Tạ Đình Chu?

Mắt mình… sao lại đau như vậy?

Còn tay mình nữa…

Cô bỗng phát hiện mình không cảm nhận được thân thể, như thể toàn thân bị đông cứng trong băng giá.

Chỉ có đôi mắt là còn chút xíu khả năng cử động, và bằng chút ấy, cô nhìn thấy… Trạm Nguyên Miểu đang nằm bất tỉnh dưới đất.

Cô há miệng, định gọi anh.

Trần Tinh Mẫn thấy vậy thì hoảng, tưởng cô định cắn người, lập tức móc ra bịch bim bim tôm Mimi mà mình tiếc mãi không nỡ ăn, nhét thẳng vào miệng cô:
“Mọi người cẩn thận!”

Nghê Thủy Thủy: “???”


Tôi... ông nội nhà cậu...

“Anh làm gì vậy?!” Tạ Đình Chu hất mạnh bịch bim bim tôm ra, trừng mắt cảnh cáo Trần Tinh Mẫn, rồi ghé sát tai mình vào miệng Nghê Thủy Thủy:
“Thủy Thủy, em muốn nói gì?”

Nghê Thủy Thủy nhìn Trạm Nguyên Miểu, từng chút một giơ ngón trỏ cứng đờ của mình lên, chỉ về phía anh ấy, khàn khàn nói:
“Cứu...” …Cứu anh ấy.

Nhưng giọng cô yếu đến mức Tạ Đình Chu chỉ nghe được tiếng hơi thở rít qua cổ họng, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.

Khi Nghê Thủy Thủy cố gắng mở miệng lần nữa, cổ họng cô chỉ phát ra tiếng “khò khè” khó nhọc.

Máu… máu đang chặn cổ họng tôi lại rồi… ai đó, giúp… giúp tôi...

Tần Như Băng vẫn đang giữ cổ tay cô, ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Chu với vẻ mặt đau khổ nói:
“Anh Chu, cô ta sắp hóa zombie rồi, cô ta rất đau đớn.” Ý là kết liễu cô ta đi.

Tạ Đình Chu nhìn ra được ý tứ trong mắt Tần Như Băng, liền lập tức lắc đầu kiên quyết:
“Không! Cô ấy chưa bị gì cả!”

Anh giật lấy sợi dây trói mà Chu Duy định dùng để khống chế người, trói chặt cổ tay Nghê Thủy Thủy lại, sau đó từ kệ hàng gần đó tìm một chiếc khẩu trang đen, đeo lên mặt cô. Không thèm để ý đến ánh mắt sửng sốt của đồng đội, anh quay sang hỏi bác sĩ Triệu Trì Dụ:
“Anh nói rồi đúng không? Việc biến thành zombie là do virus xâm nhập đúng không?”

Triệu Trì Dụ gật đầu:
“Theo lý luận y học hiện tại, đúng là sự đột biến này bắt nguồn từ virus xâm nhập vào cơ thể.”

Tạ Đình Chu hỏi tiếp:
“Vậy chỉ cần tìm được vắc-xin là có thể cứu người?”

Triệu Trì Dụ lắc đầu:
“Vắc-xin dùng để phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh. Với người đã bị nhiễm, có thể sẽ cần tiêm một loại huyết thanh kháng virus đặc biệt, thứ có thể làm suy yếu hoặc tiêu diệt virus trong cơ thể.”

“Được.” Tạ Đình Chu gật đầu.

Được cái đầu anh á!

Chu Duy sững sờ nhìn anh:
“ Chu ca, anh… anh không phải định mang theo cô ta, một người đã biến thành zombie lên đường cùng tụi mình đấy chứ?” Anh điên rồi hả?

“Ừ.” Tạ Đình Chu từng người một nhìn vào mắt bọn họ:
“Có thể căn cứ người sống sót sẽ không cho Thủy Thủy vào, nên tôi sẽ không đi căn cứ nữa. Mọi người tự lo cho bản thân nhé.”

Cạn lời. Lại một lần nữa, tương lai lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước.

Tần Như Băng nhìn anh, cố gắng thuyết phục:
“Anh đừng nghĩ việc tìm huyết thanh kháng virus đơn giản như vậy. Không ai dám chắc nó có tồn tại thật hay không. Nếu thực sự có thứ đó, thì đại nạn này đã kết thúc từ lâu rồi! Lẽ nào quốc gia lại để mặc tình hình kéo dài suốt năm năm?”

Tạ Đình Chu không phản bác lại lời của Tần Như Băng.

Quả thật, anh không biết liệu có tồn tại huyết thanh kháng virus hay không, cũng không chắc nó có thể cứu được Nghê Thủy Thủy.

Nhưng đó là tia hy vọng duy nhất của anh, và anh sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm nó.

Tạm thời cứ xem virus này là một loại bệnh đi, Nghê Thủy Thủy chỉ là bị bệnh, uống thuốc rồi sẽ khỏi.

Không khí trong đội bắt đầu trở nên nặng nề.

Triệu Trì Dụ đứng ở rìa, quan sát biểu cảm từng người một, rồi đưa tay đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi.

Muốn nghiên cứu ra huyết thanh kháng virus, nhất định phải tìm được những người có khả năng miễn dịch với loại virus này.

Đội này thực lực không tệ, trước mắt có thể theo họ một thời gian xem sao.

Trước đây anh từng nghiên cứu hàng trăm bệnh nhân bị zombie cắn hoặc cào, nhưng chỉ có Nghê Thủy Thủy sau khi bị nhiễm là có triệu chứng sốt cao. Sốt cao chứng tỏ hệ miễn dịch trong cơ thể cô đang phản kháng lại virus xâm nhập, nghĩa là hệ miễn dịch của cô vẫn còn đang hoạt động.

Hừm, thật thú vị.

Virus khi vào cơ thể người khác đều phá hủy hệ miễn dịch rất nhanh. Vậy mà cô lại có thể chống chịu được đến mức này, mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu rõ rệt của việc zombie hóa.

Nếu có máy móc quan sát thì tốt biết mấy, chắc chẳn bên trong cơ thể cô ấy, các tế bào đang có một cuộc chiến sống còn với virus zombie. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.

Khi cả nhóm còn đang chìm trong im lặng, thì bất ngờ một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía trên, như hàng trăm quả bom nguyên tử đồng loạt phát nổ! Mặt đất rung chuyển dữ dội, một làn sóng xung kích vô hình mang theo đủ loại vật thể hỗn loạn cuốn phăng lối vào tầng hầm B2.

Luồng nhiệt nóng rực như lửa địa ngục tức khắc lan tràn khắp không gian, tất cả người và vật bị hất tung lên trần nhà, rồi lại rơi xuống va đập lăn lộn khắp nơi.

ẦM... RẦM...

Cả thành phố, bị san bằng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc