Vừa đặt chân xuống tầng hầm thứ hai, Trạm Nguyên Miểu đã bắt đầu không còn chống đỡ nổi nữa.
Một thân một mình chiến đấu với lũ zombie suốt thời gian dài, năng lực lẫn thể lực của anh đều đã cạn kiệt, đến giờ phút này chỉ còn lại chút ý chí gắng gượng trụ lại.
Tuy số lượng zombie ở tầng hầm thứ hai không nhiều bằng tầng một, nhưng vì đang ôm Nghê Thủy Thủy trong lòng, Trạm Nguyên Miểu chẳng thể dùng dao tự vệ, chỉ có thể né tránh từng đợt công kích dữ dội của lũ zombie.
Trong một lần tránh né, anh vô ý trượt chân ngã xuống đất. Cú ngã ấy khiến anh nằm bất động hồi lâu, hơn nửa ngày không có bò dậy được.
Tạ Đình Chu nhanh tay hạ gục zombie đang lao về phía Trạm Nguyên Miểu, sau đó bước tới, đẩy Trạm Nguyên Miểu đang bất tỉnh sang một bên rồi ôm lấy Nghê Thủy Thủy vào lòng lần nữa.
Khi đầu ngón tay khẽ chạm vào trán Nghê Thủy Thủy, Tạ Đình Chu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nghê Thủy Thủy... phát sốt rồi. Trong tình huống này mà sốt thì…
Chính lúc ấy, câu nói trước đó của Trạm Nguyên Miểu chợt vang lên trong đầu anh, “Nếu Nghê Thủy Thủy biến thành zombie, tôi sẽ để cô ấy cắn chết cậu.”
Biến thành zombie?
Nghê Thủy Thủy đã bị lây nhiễm sao?
Cô bị zombie cắn rồi?
Phải rồi… khi nãy cô bị bao vây bởi đám zombie đông đến thế, làm sao có thể toàn mạng trở ra mà không trầy xước gì?
Bộ não Tạ Đình Chu như chiếc băng từ bị kẹt, cứ tua đi tua lại mãi một câu: Nghê Thủy Thủy đã bị lây nhiễm.
Nhận thức này như một nhát dao cắm thẳng vào ngực anh, khiến ngực đau nhói, nghẹn ứ đến khó thở. Anh hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Không được… không thể để Nghê Thủy Thủy biến thành thứ đó.”
Cô ấy yêu cái đẹp biết bao, ghét máu tanh đến mức nào, chỉ cần đến gần zombie một chút là đã sợ đến bật khóc. Làm sao anh có thể trơ mắt nhìn cô trở thành một sinh vật chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ?
Nhưng anh thì chẳng thể làm gì để cứu cô!
Tạ Đình Chu quỳ trên mặt đất, ôm lấy Nghê Thủy Thủy, trong lòng ngổn ngang đầy hoảng loạn và tuyệt vọng.
Người bố nuôi từng là chiếc ô bảo vệ hai người bọn họ, từ lâu đã gặp chuyện không may. Chuyện này, anh chưa từng dám nói với Nghê Thủy Thủy.
Anh đã hứa với bố nuôi sẽ chăm sóc cô thật tốt. Cho dù cô có tùy hứng, kiêu căng hay vô lý đến mức nào, anh cũng luôn cố gắng hết sức để lo cho cô. Anh vẫn luôn muốn tiếp tục bảo vệ cô như thế.
Vậy thì… tại sao anh lại phải đi cứu người khác? Tại sao lại tự mình mơ tưởng rằng có thể thay đổi được tính cách của Nghê Thủy Thủy? Nếu hôm đó không cãi nhau, cô đã không bỏ đi cùng người khác. Nếu anh không giận dỗi mà lơ là cảnh giác, thì cô đã không gặp chuyện…
Lần ở siêu thị cũng thế. Lần này… cũng lại là như vậy.
Mùi máu tanh dần dần lan ra trong không khí, khiến đám zombie ở tầng hầm thứ hai đồng loạt gào rú phấn khích, từng con từng con chen chúc lao về phía Tạ Đình Chu.
Tạ Đình Chu căm hận đến tận xương tủy, hận lũ zombie đã khiến gia đình anh tan nát, hận chính bản thân mình không thể bảo vệ được Nghê Thủy Thủy, hận cả Trạm Nguyên Miểu vì đã để cô bị lây nhiễm.
Cơn giận dữ cuộn trào như bão tố, cảm xúc mãnh liệt đến mức làm bộc phát dị năng trong cơ thể anh. Tia chớp nổ lách tách, điện giật điên cuồng nhảy múa trên trần nhà. Đèn chiếu sáng bị dòng điện ảnh hưởng, chớp tắt loạn xạ như đang phát cuồng, cho đến khi...
"Đoàng!" Một tiếng nổ lớn vang lên.
Toàn bộ đèn điện trên tầng đều nổ tung. Cả đám zombie cũng bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Chúc Duy và những người khác đang trốn gần đó, nín thở đến mức không dám thở mạnh.
Xì... Lại nữa rồi!
Đáng sợ thật, đội trưởng lại hóa thành quả bom nguyên tử có thể nổ bất kỳ lúc nào!
Tần Như Băng lén đá nhẹ vào chân Chúc Duy một cái. Chúc Duy quay đầu, tiện chân đá tiếp vào Trần Tinh Mẫn. Không chút chần chừ, Trần Tinh Mẫn liền đẩy mạnh “ông bác sĩ nhặt được nửa đường” ra phía trước!
Triệu Trì Dụ: “???”
Chúc Duy đè thấp giọng: “Này! Anh không phải bác sĩ à? Mau ra đó cứu người đi chứ!”
Triệu Trì Dụ: "Cứu ai cơ?"
Trần Tinh Mẫn trừng mắt: "Anh ngốc à? Dĩ nhiên là cứu đội trưởng của tụi tôi rồi!"
Tần Như Băng và Chúc Duy đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.
Cuối cùng… là cứu ai mới đúng?
Trần Tinh Mẫn: “?”
Không đúng sao? Đội trưởng bây giờ trông đáng sợ chết đi được!
Triệu Trì Dụ đẩy lại cặp kính đang lệch trên sống mũi, nhanh chóng bước đến trước mặt Tạ Đình Chu, nói:
“Xin chào, tôi là Triệu Trì Dụ, trưởng khoa Truyền nhiễm của Bệnh viện Nhân dân số Một. Anh có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?”
“Truyền nhiễm?” Tạ Đình Chu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy chiếc áo blouse trắng trên người Triệu Trì Dụ, anh lập tức nắm lấy tay anh ta, vội vàng nói: “Cứu cô ấy! Cứu Nghê Thủy Thủy! Cô ấy phát sốt rồi!”
Triệu Trì Dụ rất hiểu tâm trạng của người nhà bệnh nhân. Anh nhẹ nhàng an ủi bằng giọng điệu dịu dàng:
“Được rồi, anh đừng lo. Tôi sẽ kiểm tra xem cô ấy có vết thương nào khác không. Nhìn vết thương trên trán cô ấy thì có vẻ là do va đập, có thể bị nhiễm trùng gây sốt cao. Không nhất thiết là bị lây nhiễm từ zombie đâu.”
Những lời này như thắp lên hy vọng trong lòng Tạ Đình Chu. Anh lập tức nói: “Vết thương trên đầu là do tai nạn xe hôm qua. Cô ấy vừa rồi vẫn còn nôn.”
Triệu Trì Dụ gật đầu, đặt Nghê Thủy Thủy nằm xuống ngay ngắn, lấy từ túi ra một chiếc đèn pin nhỏ, bắt đầu kiểm tra sơ bộ các vết thương ngoài da.
Lúc này, Tần Như Băng cũng bước đến. Cô không lấy làm lạ về vị trí quan trọng của Nghê Thủy Thủy trong lòng Tạ Đình Chu.
Nếu không đủ tình cảm, thì sao Tạ Đình Chu có thể hai kiếp liền giết đến đỏ cả mắt trong siêu thị vì cô ấy?
Mà hiện tại, anh trông còn bình tĩnh hơn cả lần trước trong siêu thị, có lẽ vì Nghê Thủy Thủy vẫn chưa tắt thở. Giống như việc anh chưa tận mắt nhìn thấy bộ xương khô của cô, anh vẫn còn ôm hy vọng cô sống sót.
Cô nhớ rất rõ, kiếp trước khi Nghê Thủy Thủy chết, dị năng của Tạ Đình Chu đã bộc phát mạnh đến mức thăng liền ba cấp.
Có lẽ lần này… cũng sẽ vậy.
Nghê Thủy Thủy sống không được bao lâu nữa đâu. Cuối cùng, Tạ Đình Chu sẽ đến với Kiều Quân Hi.
Một nữ cường nhân sở hữu dị năng ba hệ, cả ba đều cấp S.
Tần Như Băng chìm trong dòng ký ức, ánh mắt kín đáo liếc nhìn thân thể thê thảm của Nghê Thủy Thủy, mặt không biểu cảm.
Cô lấy từ trong ba lô ra một chiếc khăn sạch, dùng dị năng làm ướt rồi đưa cho Tạ Đình Chu: “Anh Chu, giúp cô ấy lau mặt đi.” Để cô ấy lần này chết một cách đàng hoàng hơn một chút.
Tuy cô không thích Nghê Thủy Thủy, người chẳng có chút tác dụng gì, nhưng phải thừa nhận rằng, cái chết của cô ấy ở kiếp trước đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn trong cô.
Bị zombie xé xác khi còn sống, chỉ còn lại nửa cái đầu, con mắt trống rỗng kia cứ như mang theo oán khí, ám ảnh cô mãi trong những cơn mộng mị nửa đêm. Cô mất ngủ gần một tháng vì chuyện đó.
Tạ Đình Chu nhận lấy chiếc khăn từ tay Tần Như Băng, khẽ nói cảm ơn, rồi im lặng cúi xuống lau mặt cho Nghê Thủy Thủy.
Trong lúc anh nhẹ nhàng lau đi lớp bụi máu trên khuôn mặt cô, Triệu Trì Dụ lại phát hiện ra tình trạng nghiêm trọng hơn, ngoài vết thương do va đập ở đầu, mũi và tai của Nghê Thủy Thủy cũng có dấu hiệu chảy máu.
Tệ rồi. Sau chấn thương đầu, nếu tai chảy máu, khả năng rất cao là bị gãy đáy sọ.
Anh ta nghiêm túc hỏi: “Cô ấy có tiền sử bệnh gì không? Ví dụ như tai từng bị viêm hay nhiễm trùng gì đó chẳng hạn?”
Tạ Đình Chu trả lời chắc nịch: “Không có. Trước kia sức khỏe cô ấy rất tốt. Nhưng từ sau tận thế, cô ấy phải ăn rất nhiều thứ trước đây không bao giờ đụng tới.”
Trần Tinh Mẫn: “…” Mì gói, bánh quy, sữa, mấy thứ đó mà gọi là rác rưởi á? Tôi xin anh đó, ngày nào cũng ‘ép buộc’ tôi ăn mấy món đó đi! Cô ấy không ăn, cô ấy ‘bị ép’, nhưng lại giành hết phần không cho bọn tôi ăn!
Chúc Duy: “…” Phải đấy, chắc cô ấy nên uống sương đêm cho thanh khiết. Mì thì chê nặng mùi, bánh quy thì khô, sữa thì không tinh khiết, đường thì quá ngọt, đồ ăn vặt thì có phụ gia. Quả là… đỉnh của khó chiều.
Triệu Trì Dụ mở mí mắt của Nghê Thủy Thủy ra để kiểm tra đồng tử.
Người bị lây nhiễm virus zombie thường có nhãn cầu lồi ra, lòng trắng đục màu xám nhạt như vỏ cua, quanh đồng tử sẽ xuất hiện nhiều tia máu đỏ nhỏ. Đồng thời, mạch máu toàn thân sẽ chuyển sang màu đen, nổi cộm lên, da thịt từng mảng sẽ hoại tử, bốc mùi, rồi dần dần chuyển sang màu xám xanh.
Lúc Triệu Trì Dụ đang kiểm tra mắt của Nghê Thủy Thủy, Tần Như Băng bỗng nhìn thấy một đường vân đen nhạt như sợi chỉ lan từ lòng bàn tay Nghê Thủy Thủy ra ngoài. Cô lập tức chỉ tay kêu lên:
“Nhìn tay cô ấy kìa! Ơ?!”
“Cái gì vậy?!” Tạ Đình Chu theo phản xạ nhìn theo hướng tay chỉ của cô, lập tức nắm lấy cổ tay Nghê Thủy Thủy để kiểm tra thật kỹ, nhưng lại chẳng thấy gì.
Tần Như Băng hít sâu một hơi lạnh, như thể vừa thấy ma.
Rõ ràng là cô đã thấy một vệt đen lan từ lòng bàn tay đến tận cổ tay, sao chỉ chớp mắt thôi đã biến mất?
“…Không, chắc tôi nhìn nhầm rồi.” Cô không dám chắc, nên vội hỏi Triệu Trì Dụ: “Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào? Có phải chỉ là do bệnh gây sốt cao không?”
“Khó nói lắm,” Triệu Trì Dụ lắc đầu, giọng mang theo bất lực, “Không có thiết bị y tế thì rất khó xác định nguyên nhân gây sốt của cô ấy. Nhưng hiện tại đồng tử của cô ấy vẫn bình thường, trên người không có vết cào hay vết cắn. Nếu chắc chắn vết thương trên đầu không tiếp xúc với máu thịt tang thi, thì khả năng cô ấy bị lây nhiễm là rất thấp.”
Sao có thể chứ?
Tần Như Băng cúi đầu nhìn Nghê Thủy Thủy, gương mặt cô đỏ bừng vì sốt, nhưng... đường vân đen kia lại hiện ra lần nữa!
Nó giống như vệt mực, từ lòng bàn tay Nghê Thủy Thủy nhẹ nhàng bò lên cổ tay, rồi theo mạch máu mà len lỏi, lặng lẽ lan lên trên.
Cô chớp mắt một cái. Lại chớp thêm cái nữa. Không thể nào lần này cô nhìn nhầm được!
Cô lập tức giơ tay chỉ vào cổ tay của Nghê Thủy Thủy, vừa định nói: “Mọi người...” nhìn kìa!
Thì ngay lúc cô mở miệng, vệt đen kia như gặp phải zombie dữ tợn, vèo một cái rút thẳng về lòng bàn tay của Nghê Thủy Thủy, biến mất không dấu vết.
...!!
Dù đã từng sống sót qua một kiếp mạt thế, Tần Như Băng vẫn bị cái “vật thể không xác định” kia làm cho đầu óc rối bời. Rốt cuộc đó là thứ gì? Biến dị rồi? Hay là chưa biến dị?
Không cam lòng, cô cúi người xuống, dùng tay cẩn thận tách từng ngón tay của Nghê Thủy Thủy ra, kiểm tra lòng bàn tay kỹ lưỡng. Xong lại lật sang mu bàn tay xem tiếp.
Ừm… da rất mịn, sờ vào còn mềm mượt, thế thì cái vệt đen chết tiệt đó đã trốn đi đâu rồi!?
Cô chắc chắn Nghê Thủy Thủy đã bị lây nhiễm. Tình trạng máu chảy không rõ nguyên nhân từ mũi, miệng, tai, mắt là triệu chứng rõ ràng của việc nhiễm virus từ zombie thông qua tiếp xúc vết thương hở.
Việc biến dị chỉ là vấn đề thời gian.
Cô ấy chỉ còn hai con đường: một là hóa thành tang thi, hai là thức tỉnh dị năng.
Xác suất cho trường hợp đầu tiên là 99,99%. Còn khả năng xảy ra điều kỳ tích kia… chỉ có 0,01%.