Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 16: Lao vào đánh nhau

Trước Sau

break

Trạm Nguyên Miểu hai tay cầm dao, nhảy khỏi thang cuốn, từ vòng ngoài vung dao chém từng con zombie, mở ra một con đường máu. Có lẽ vì lúc trước trên người dính phải máu tươi nên lũ zombie tỏ ra hứng thú với anh hơn so với Nghê Thủy Thủy.

Đây là chuyện tốt.

Cách chừng ba đến năm bước, anh nhìn thấy Nghê Thủy Thủy đang cong lưng, quỳ gối chống tay ở bên trong một chiếc xe đẩy hàng. Hai tay cô bấu chặt hai bên thành xe, lấy khung xe làm lá chắn, cố thủ trong không gian chật hẹp. Đám zombie ùn ùn kéo đến, chen lấn xô đẩy cô ra rìa.

Chúng vẫn chưa phát hiện ra cô.

Chỉ cần diệt sạch đám này, Nghê Thủy Thủy có thể sống sót ra khỏi đó.

“Cố lên, kiên trì thêm một chút nữa thôi.” Trạm Nguyên Miểu vừa dốc sức chém những con zombie chặn đường, vừa không tiếc tiêu hao chút dị năng vừa mới khôi phục để an ủi Nghê Thủy Thủy: “Tôi sắp qua đến nơi rồi, ngay lập tức!”

Vào lúc Trạm Nguyên Miểu chém đến mức cánh tay rã rời không còn sức, Tạ Đình Chu xuất hiện ở đầu thang cuốn.

Không rõ giữa chừng anh ta đã đi đâu, lúc quay lại bên cạnh còn có thêm bốn người.

Vừa thấy Trạm Nguyên Miểu đang lâm vào hiểm cảnh, anh ta lập tức lao khỏi thang cuốn, dùng dị năng hệ lôi đánh tan lũ zombie đang vây quanh Trạm Nguyên Miểu, vội hỏi: “Nghê Thủy Thủy đâu? Cô ấy ở đâu rồi?!”

Cô ấy tại sao lại không ở cùng cậu?!

Trạm Nguyên Miểu không có thời gian cãi nhau với Tạ Đình Chu, chỉ nhanh chóng nói: “Nghê Thủy Thủy ở bên trong! Mau dùng dị năng của cậu đánh tan lũ zombie chết tiệt này đi!”

Nghê Thủy Thủy… đang ở trong đám zombie?

Vậy thì… liệu còn có thể sống sót không?!

Tạ Đình Chu vừa kinh hoảng vừa giận dữ, coi lũ zombie trước mặt như Trạm Nguyên Miểu mà dồn toàn bộ dị năng, giáng xuống một cú sét dữ dội.

Tia điện kèm theo tiếng nổ lách tách liên hồi lóe lên giữa đám zombie, không bao lâu sau, hàng đầu tiên của bầy zombie lần lượt ngã gục, mùi khét đặc quánh bốc lên từ xác bọn chúng.

Trạm Nguyên Miểu chẳng mảy may quan tâm dị năng của Tạ Đình Chu mạnh đến mức nào, tay chân phối hợp leo qua đống xác cao ngang hông, nhắm thẳng về phía xe đẩy.

“Nghê Thủy Thủy?” Nghê Thủy Thủy!

Trạm Nguyên Miểu hất mạnh chiếc xe đẩy đang đè lên người cô, ôm lấy cô vào lòng, lập tức kiểm tra tình trạng. Anh vỗ nhẹ lên má cô, nhưng ngay khi chạm vào, nhiệt độ bỏng rát khiến anh giật bắn, lập tức rụt tay lại.

Không thể nào…

Anh không dám tin, đưa tay lên kiểm tra trán Nghê Thủy Thủy. Cả cơ thể cô nóng hầm hập, nhiệt độ vượt xa người bình thường, từng luồng nhiệt truyền đến ngón tay anh đều đang gào lên với Trạm Nguyên Miểu rằng, Nghê Thủy Thủy thực sự bị sốt rồi.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng anh. Trạm Nguyên Miểu lúng túng kiểm tra những vùng da lộ ra ngoài của cô, động tác gấp gáp.

Ngay khi Tạ Đình Chu cùng nhóm người sống sót vượt qua đống xác, ngẩng đầu lên liền trông thấy Trạm Nguyên Miểu đang luống cuống sờ soạng khắp người Nghê Thủy Thủy. Tạ Đình Chu giận đến không chịu nổi, xông tới đấm thẳng một cú vào mặt Trạm Nguyên Miểu, suýt nữa thì muốn giết anh luôn. Anh ta giật ôm lấy Nghê Thủy Thủy đang hôn mê, gào lên đầy phẫn nộ: “Cậu mẹ nó đang làm cái quái gì đấy?!”

Trạm Nguyên Miểu bị đấm đầu lệch về một phía, đầu lưỡi lướt một vòng bên má, nếm thấy vị máu tanh đến ghê người. Anh nhớ lại khoảnh khắc bản thân đã không giữ được chiếc xe đẩy, liền nhổ một ngụm nước bọt, vung tay đấm trả một cú, túm lấy cổ áo Tạ Đình Chu kéo sát lại, gằn từng chữ:

“Cậu hỏi tôi đang làm gì? Cậu nên hỏi lại chính cậu, suốt đoạn đường đi đến đây, cậu mẹ nó đang làm cái quái gì! Nếu Nghê Thủy Thủy biến thành zombie, tôi thề sẽ để cô ấy cắn chết cậu! Một thằng khốn như cậu, không xứng làm người! Bố cô ấy nuôi nấng cậu hơn chục năm, cho cậu ăn, cho cậu uống, cho cậu đi học, cho cậu tiền chơi đồ xa xỉ, mà cậu dám để con gái ông ấy rơi vào cảnh này?! Bố cô ấy nuôi một con chó còn có ích hơn là nuôi cậu đấy!”

Căn phòng ngủ kia rộng chẳng kém gì đại sảnh, những bức ảnh tràn đầy tự tin, từng món bài trí đắt đỏ, quần áo hàng hiệu treo kín phòng thay đồ, cả những món vũ khí lạnh quý giá vô cùng, nếu không có bố của Nghê Thủy Thủy, Tạ Đình Chu liệu có được sống thoải mái như thế?

Anh không nhìn ra được nhà họ Nghê đã bạc đãi anh ta ở điểm nào. Từ tinh thần đến vật chất, Tạ Đình Chu sống đều hơn cả ngàn người. Vậy mà anh ta lại đối xử với Nghê Thủy Thủy như vậy, coi mấy kẻ qua đường không quen biết còn quan trọng hơn cô.

“Cậu có bệnh à? Tôi lúc nào thì bỏ mặc cô ấy?! Với cái tính tiểu thư của cô ấy, trên đời này chỉ có mình tôi là chịu đựng được! Đổi lại nếu là cậu, cậu...”

Trạm Nguyên Miểu không nhịn nổi nữa.

Tính tình Nghê Thủy Thủy làm sao?

Cô ấy khó ở chỗ nào?

Chỉ có cậu ta mới chịu đựng nổi?

Sao cậu ta không leo lên thánh giá mà làm Chúa Giê-su luôn đi?!

Cả hai đều bị những lời nói của đối phương chọc giận đến choáng váng đầu óc, cơn giận bốc lên thiêu rụi lý trí, liền lao vào nhau đánh nhau túi bụi.

Chu Duy và Trần Tinh Mẫn trong đội của Tạ Đình Chu cuống đến mức như kiến bò trên chảo nóng, đứng hai bên can ngăn:

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Bên ngoài có thể nổ bất cứ lúc nào, mà nổ rồi thì chỗ này sẽ sập mất! Đến lúc đó thì ai cũng không sống nổi đâu! Mau tìm chỗ an toàn trước đã!”

Trần Tinh Mẫn cũng gật đầu lia lịa: “Đúng thế! Đợi an toàn các người muốn đánh thì đánh, lúc đó cầm dao chém nhau cũng chẳng ai cản!”

Vừa dứt lời, một chuỗi vụ nổ liên hoàn đã quét qua hơn nửa khu trung tâm thành phố. Sàn nhà và tường tầng hầm thứ nhất bị một trận sóng xung kích chấn động đến mức rung lắc dữ dội.

Tiếng nổ như sấm động đánh thức Trạm Nguyên Miểu. Anh lập tức quay người bế Nghê Thủy Thủy lên, chạy thẳng xuống tầng hầm thứ hai. Vụ nổ có thể khiến các tòa nhà trên mặt đất đổ sụp, thậm chí ảnh hưởng đến tầng hầm thứ nhất, nhưng tuyệt đối không thể lan đến tầng hầm thứ hai.

Cấu trúc đặc biệt của tòa cao ốc này, chính là hy vọng sống sót cuối cùng của bọn họ.

Tạ Đình Chu vịn vào tường để giữ thăng bằng, vừa thấy Trạm Nguyên Miểu bế Nghê Thủy Thủy rời đi thì lập tức đuổi theo sau.

Nói cái gì mà không quan tâm Nghê Thủy Thủy chứ?! Trạm Nguyên Miểu mới quen cô ấy được mấy ngày? Cậu ta đã từng thấy anh chăm sóc cô ấy chưa? Dựa vào đâu mà bảo anh là đồ vong ân bội nghĩa?

Anh đâu có để Nghê Thủy Thủy xuống xe kiếm đồ ăn, cũng chưa từng để cô ấy tiếp xúc với lũ zombie. Suốt dọc đường đều bảo vệ cô ấy cẩn thận, đồ ăn đồ uống ngon nhất đều để phần cho cô ấy. Anh còn phải làm gì nữa mới đủ?!

Trần Tinh Mẫn vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất đã thấy hai đại ca kia, ngưới nào người nấy chạy còn nhanh hơn gió. Cậu bật thốt một câu chửi thề từ đáy lòng:

“Định mệnh, đánh nhau thì cũng hai người, mà chạy trốn nhanh nhất cũng là hai người! Bảo sao dám đánh!”

“Chạy chạy chạy! Mau theo sát bọn họ đi!”

Trần Tinh Mẫn vội vàng đỡ bác sĩ nhặt được dọc đường, vừa kéo vừa lôi mà chạy. Lúc lướt ngang qua Chu Duy và Tần Như Băng, cậu còn không quên vẫy tay ra hiệu, ý bảo bọn họ mau chóng theo kịp.

Chu Duy cũng vội kéo tay Tần Như Băng chạy theo…

Tần Như Băng đột ngột hoàn hồn, chậm nửa nhịp rồi vội vàng chạy theo sau Chu Duy.

Cô vẫn không thể tin nổi, Nghê Thủy Thủy... vẫn còn sống sao? Chuyện này thật quá kỳ quái. Rõ ràng cô ta phải chết trong cái siêu thị đó mới đúng.

Ở kiếp trước, Tạ Đình Chu cũng làm y như đời này: để Nghê Thủy Thủy lại trong siêu thị đã được dọn sạch, rồi dẫn cả nhóm vào trung tâm thành phố thu gom vật tư, chuẩn bị cho chuyến đi xa.

Vì số lượng tang thi ở khu trung tâm quá nhiều, Tạ Đình Chu cho rằng, dù có “buộc Nghê Thủy Thủy vào thắt lưng” hay nhốt cô trong xe ngoài phố, cũng đều không an toàn. Thế nên, anh ta đã chọn để cô tạm trú trong nơi được xem là an toàn nhất, định bụng xử lý xong mọi việc sẽ quay lại đón cô.

Y như kiếp trước, trước lúc xuất phát, Tạ Đình Chu và Nghê Thủy Thủy đã có một trận cãi nhau long trời lở đất. Sau đó, khi họ mất hai người trong nhóm và quay về với đầy ắp vật tư, thì siêu thị đã bị tang thi vây kín từ trong ra ngoài.

Tạ Đình Chu cũng như kiếp trước, phát điên lên rồi lao vào siêu thị tìm cô.

Theo lẽ thường, khi anh ta lao vào bên trong, thứ đập vào mắt đáng ra phải là một vũng máu to tướng, trong đó vứt lăn lóc ba lô, điện thoại, mảnh vải rách từ áo quần của Nghê Thủy Thủy và cả một nửa cái đầu chưa bị gặm sạch cùng vài khúc xương trắng nhợt.

Nhưng đời này lại không như thế. Tạ Đình Chu chỉ tìm thấy điện thoại của Nghê Thủy Thủy.

Đúng vậy, chính tại điểm này, mọi chuyện bắt đầu thay đổi!

Không có cảnh tượng nào đủ sức chứng minh Nghê Thủy Thủy đã chết, lần này Tạ Đình Chu đã ở lại thành phố H những ba ngày. Nhờ đó, sự việc “giữa đường gặp lại ‘chị em tốt’ rồi rời khỏi đội Tạ Đình Chu” mà kiếp trước từng xảy ra với cô, đã không còn tái diễn.

Chỉ bởi vì Nghê Thủy Thủy không chết, mọi thứ liền rẽ sang một hướng hoàn toàn khác với kiếp trước.

Còn cái tên “Trạm Nguyên Miểu” kia nữa… Cô luôn có cảm giác mình từng nghe thấy cái tên đó ở đâu rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc