Trạm Nguyên Miểu chỉ đơn giản cắt đuôi đám zombie, anh không xử lý chúng, vì vậy họ không thể ở ngoài quá lâu.
May mắn là nơi Nghê Thủy Thủy đang trốn lại gần tòa nhà Vạn Phúc, chỉ cách đó khoảng hai ba chục mét.
Không xa, nhưng cũng không dễ đi.
Vì con đường bị chặn bởi đủ loại vật cản, hẹp đến mức khó đi, lại thêm vết máu tươi trên người Nghê Thủy Thủy giống như mồi câu, liên tục thu hút đám zombie vây quanh họ.
Chỉ dựa vào một mình Tạ Đình Chu mở đường, họ hoàn toàn không thể di chuyển nhanh được.
Trạm Nguyên Miểu đành phải dùng chân hỗ trợ, nhưng như vậy rất dễ khiến anh bị zombie cào trúng.
Anh ôm Nghê Thủy Thủy, di chuyển khó khăn, chỉ có thể thúc giục Tạ Đình Chu:
"Nhanh lên! Đây chỉ là zombie bình thường, nếu thu hút zombie biến dị, thì tất cả chúng ta đều không có cơ hội sống đâu." Anh ta có dị năng lại bớt lại để ăn à?
Tạ Đình Chu im lặng tăng tốc dọn dẹp, nói:
"Không cần cậu nói tôi cũng biết." Dị năng của lão tử đâu phải vô hạn!
Vì khát vọng sinh tồn, Tạ Đình Chu và Trạm Nguyên Miểu phối hợp ăn ý, cuối cùng cũng đến được tầng dưới tòa nhà Vạn Phúc.
"Sắp an toàn rồi." Trạm Nguyên Miểu nhìn về phía cửa tòa nhà không xa, nói với Nghê Thủy Thủy, không muốn để cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Hả?
Nghê Thủy Thủy mơ màng mở mắt, ánh sáng chói chang chiếu nghiêng vào mặt cô, khiến cô cảm thấy khó chịu, phải nheo mắt lại.
Khi tầm nhìn của cô thu hẹp lại, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Đừng!!
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cảm giác lạnh lẽo đột ngột từ trên đầu khiến Nghê Thủy Thủy vội vàng giơ tay kéo chặt cổ áo Trạm Nguyên Miểu.
Cơ hồ trong nháy mắt Trạm Nguyên Miểu dừng chân lại, một khối thân thể từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng, đáp xuống trước chân anh. Máu bắn tung tóe trên ống quần của anh... Trạm Nguyên Miểu thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy.
Anh thiếu chút nữa, chút nữa thôi gần như đã bị người đè chết?
Trạm Nguyên Miểu đứng trong vũng máu lùi lại hai bước, nhìn thi thể máu đỏ chảy ròng ròng, thịt trắng lộn ra ngoài, hai xương cánh tay nhô ra khỏi vai, lại lùi về sau hai bước nữa.
Gần một nửa đầu bị đập vỡ, phần não lẫn với máu cho thấy người kia đã tử vong.
Cái này...
Tạ Đình Chu ngơ ngác nhìn nạn nhân tự tử rơi xuống đất, trông không còn nhận dạng được nữa.
Những tiếng kêu tuyệt vọng vọng xuống từ trên cao.
Trên lầu có người sống sót?
Trạm Nguyên Miểu không thèm lau vết máu bẩn trên mặt. Anh giơ chân đá Tạ Đình Chu một cái rồi nói: "Tỉnh táo lại đi! Nếu không muốn chết, nhanh chóng tìm tầng hầm đi!" Chính bản thân hiện tại còn không thể tự cứu mình, vậy mà còn nghĩ tới việc cứu người khác sao?
Tạ Đình Chu lập tức tỉnh táo lại. Anh ta vội vàng xử lý đám zombie đang lao tới và hét lớn với mọi người ở trên lầu: "Nơi này sắp nổ tung rồi! Mau xuống trốn dưới tầng hầm!"
Trạm Nguyên Miểu đi vòng quanh các thi thể, mặt không biểu cảm, không phản ứng gì với lời nhắc nhở hảo tâm của Tạ Đình Chu.
Dưới tình huống thang máy ngừng hoạt động, những người sống sót muốn chạy xuống từ tầng 30 hoặc 50 quả thực là nằm mơ.
Máu tươi mới mẻ ở cửa đối với lũ zombie chính là tiếng kèn tập hợp vang dội nhất, nơi này sẽ sớm bị lũ zombie bao vây.
Họ chỉ có thể lựa chọn.
Chết ở trên lầu hoặc chết ở dưới lầu.
Chết trong vụ nổ hoặc chết trong miệng zombie.
Bàn tay đang tóm chặt lấy cổ áo Trạm Nguyên Miểu của Nghê Thủy Thủy chưa buông, dù cho cảnh người kia rơi xuống trước mắt đã bị Trạm Nguyên Miểu che khuất, nhưng mùi máu tanh nồng nặc trong không khí vẫn luôn quẩn quanh nơi chóp mũi cô không tan.
Cô cố chịu đau nói: "Anh thả tôi xuống đi, tôi tự mình đi được".
Tạ Đình Chu không đáng tin cậy.
Việc ôm cô mà không có vũ khí trên tay đối với Trạm Nguyên Miểu là quá nguy hiểm.
"Cô có thể?" Trạm Nguyên Miểu vừa hỏi vừa đá bay con zombie đang lao về phía mình.
"Ừm...!" Giọng điệu của Nghê Thủy Thủy chuyển từ do dự sang kiên quyết.
Cô phải có khả năng làm được điều đó, cô không thể vì một mình mà kéo cả đội xuống được.
Cô rời khỏi vòng tay của Trạm Nguyên Miểu đứng xuống ổn định cơ thể. Trước khi Trạm Nguyên Miểu kịp rút tay về, Nghê Thủy Thủy đã ngồi xổm xuống nôn ọe.
Không... Tôi không thể... Tôi cảm thấy như mình sắp chết.
Trạm Nguyên Miểu khom lưng xuống cùng cô, anh nâng tay lên còn chưa chạm vào lưng Nghê Thủy Thủy, đã nhìn thấy đám zombie lao ra từ trong bóng tối. Anh đứng dậy, rút đường đao từ sau lưng ra chém về phía bọn chúng, nói: "Đừng cố chấp nữa, giao nhóc con này cho Tạ Đình Chu, lên đây tôi cõng cô!"
Có một trung tâm mua sắm lớn ở tầng một của tòa nhà.
Hệ thống đèn điện rõ ràng đã bị tê liệt, bên trong tối đen và tiếng gầm rú của zombie vang vọng khắp nơi.
Nghê Thủy Thủy lau đi những giọt nước mắt sinh lý đang trào ra vì nôn mửa, nắm lấy ngón tay của Trạm Nguyên Miểu nói: "Không cần cõng đâu, có xe đẩy hàng ở đằng kia kìa!"
Trạm Nguyên Miểu: "..." Cô còn dám nghĩ như vậy.
Tạ Đình Chu từ phía sau đi tới, nhìn thấy Nghê Thủy Thủy đang ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa. Anh ta không để ý đến việc cô nôn mửa bẩn thỉu, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, muốn cô ngừng dong dài mà nhanh chóng chạy đi.
Nhưng mà, Nghê Thủy Thủy ngay cả đứng dậy cũng không nổi, làm sao có thể chạy được?
Cô thực sự cảm giác Tạ Đình Chu đang cố ý làm khó người khác.
Nếu cô có thể chạy, cô còn ngồi xổm chờ chết làm gì?
Trạm Nguyên Miểu, anh mau quay lại đi...
Trạm Nguyên Miểu, người đang đẩy xe hàng chạy lại, nhìn thấy Tạ Đình Chu nhất quyết kéo Nghê Thủy Thủy. Anh tức giận đi qua đá anh ta một cái: "Nếu cậu không muốn cứu người thì đừng có cản trở. Cậu bị mù à? Kéo, kéo, kéo cái gì, chết tiệt!" Phiền muốn chết!
Anh bế Nghê Thủy Thủy đặt vào trong xe đẩy hàng, giật lấy thanh đường đao trong tay Tạ Đình Chu rồi đẩy xe đẩy hàng bỏ chạy, thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái.
Tạ Đình Chu: “???” Trong ba người, rốt cuộc ai mới là người ngoài? Đã lúc nào rồi còn chơi xe đẩy mua sắm? Đường đao kia của cậu ta trông có chút quen mắt!
Nghê Thủy Thủy dùng chân chống lưng xe đẩy để ngồi thẳng dậy, dùng địu cố định lại đứa bé, tay cầm chiếc chảo rán mà Trạm Nguyên Miểu đã lấy cho cô, cố gắng đọc rõ các biển báo trong trung tâm thương mại và nói, "Đúng rồi, cứ đi dọc theo nơi có xe đẩy hàng. Nói chung, tầng hầm bán hàng hóa tổng hợp sẽ có xe đẩy hàng hoặc giỏ hàng được chuẩn bị ở lối vào để thuận tiện cho khách hàng. Nhìn xuống chân của anh đi, vì tôi không chắc lối dẫn xuống tầng hầm là thang cuốn hay lối đi di động."
Trạm Nguyên Miểu nói: "Sao cô biết tầng hầm ở đây bán hàng tạp hóa? Có lẽ là khu ẩm thực?" Tầng hầm thứ hai của tòa nhà thương mại ở thành phố H không phải là khu ẩm thực sao?
Nghê Thủy Thủy nói: "Hầu như tất cả các trung tâm mua sắm lớn đều có sơ đồ mặt bằng của trung tâm mua sắm và phân loại tầng tương ứng được đánh dấu ở lối vào và lối ra hoặc ở thang cuốn và thang máy. Anh không biết sao? Sơ đồ tầng nằm cạnh chỗ tôi vừa nôn."
Trạm Nguyên Miểu: "..." Vậy thì cô rất giỏi trong việc chọn chỗ nôn đấy.
Chúng ta đều biết những điều hiển nhiên này, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng chú ý đến chúng, đặc biệt là khi chúng ta đang chạy trốn để bảo toàn mạng sống.
Anh nghĩ rằng Nghê Thủy Thủy sống trong nhung lụa được cưng chiều chỉ biết mua sắm và mua sắm, nhưng không ngờ cô lại có thể hữu dụng đến vậy vào thời điểm quan trọng.
Ừm...
Thị lực tốt đấy.
Trí nhớ có vẻ cũng tốt.
Bị đụng đầu, sau một ngày một đêm mà vẫn có thể nhớ được tấm bản đồ thành phố đơn giản đã nhìn thấy trước khi vào thành phố.
Ngoại trừ thể lực không tốt thì mọi thứ còn lại đều ổn!
Trạm Nguyên Miểu tiến về phía trước theo hướng cô chỉ, đồng thời đánh ngã những zombie chặn đường. Sợ rằng nếu cô ngừng nói thì ý thức của cô sẽ tan rã, anh tiếp tục trò chuyện với cô: "Vậy chắc cô thường xuyên đi trung tâm thương mại rồi."
"Hả?" Nghê Thủy Thủy chú ý quan sát tình hình xung quanh nói, "Không, tôi rất ít khi đến trung tâm thương mại. Ngoại trừ lúc phải đi thị sát, còn lại tôi sẽ không vào. Lịch trình hàng ngày của tôi quá bận rộn, tôi không có thời gian rảnh để đi mua sắm trong trung tâm thương mại đâu. Tôi biết tất cả những điều này từ báo cáo của quản lý bộ phận khi chúng tôi đầu tư vào khu đất mới và quy hoạch thành một trung tâm thương mại. Ông ta muốn kiếm thêm tiền từ tôi."
Trạm Nguyên Miêu: "?" Cô lại bắt đầu rồi phải không?
Sau khi Nghê Thủy Thủy nói xong, cô nhìn thấy biển báo trên thang máy hai bên lớn tiếng nhắc nhở: "Trái, trái! Bên trái là lối đi tự động!" Anh đừng có đẩy tôi lên thang cuốn!
Lối đi tự động không có bậc thang, giống như băng chuyền, giúp khách hàng lớn tuổi hoặc những người đẩy xe đẩy hàng lên xuống thuận tiện hơn. Mà thang cuốn có các bậc thang và nếu đặt xe đẩy hàng lên đó, nó sẽ trực tiếp lật ngược lại!
Trạm Nguyên Miểu kịp thời quay sang lối đi bên trái.
Trung tâm mua sắm đã mất điện trong một thời gian dài. Chiếc xe đẩy hàng chở Nghê Thủy Thủy vừa chạy lên vỉa hè đã lao xuống như xe đạp gặp dốc, Trạm Nguyên Miểu dù có muốn cũng không thể dừng lại.
Nghê Thủy Thủy che mặt.
Thật xin lỗi vì tôi quá nặng!
"Phía trước có zombie!" Cô phát hiện những zombie đang đi về phía họ qua những ngón tay xòe ra của mình.
Ôi trời ơi!
Cô cầm chiếc chảo rán trên tay để tự vệ. Có quá nhiều zombie ở bên dưới!
Quả thực đúng là đưa dê vào miệng cọp mà!
Trạm Nguyên Miểu nhảy lên lan can thang máy, lưỡi dao hướng ra ngoài một đường trượt xuống. Trong khi đuổi theo xe đẩy hàng, anh đã thu hoạch được hai cái đầu zombie.
Nhưng không chờ anh kịp quay lại bắt lấy cô, chiếc xe đẩy hàng chở Nghê Thủy Thủy đã lao thẳng vào đám zombie bên dưới.
"Nghê Thủy Thủy!" Đáng chết!
Nghê Thủy Thủy nhìn đám zombie đang "gào khóc đòi ăn" ở rất gần, lượng adrenaline trong cơ thể cô tăng vọt...
Không sao đâu, không sao đâu!
Cô cắn chặt răng, ngay khi chiếc xe đẩy sắp rời khỏi lối đi bộ, cô dùng hết sức đá mạnh vào một bên xe đẩy, đồng thời dồn trọng lượng cơ thể vào bên kia, lật đổ chiếc xe đẩy thành công.
Cô giữ đầu đứa bé bằng một tay tay còn lại thì nắm lấy chiếc xe đẩy hàng bị lật úp rồi nhốt mình bên trong.
Cô đã cố gắng hết sức hiện tại chỉ cố thể xem ý trời.
"Trạm Nguyên Miểu, cứu tôi!"
Trạm Nguyên Miểu tâm lạnh một nửa, lại nghe thấy giọng nói của cô, lập tức cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
"Tôi lập tức đến đây! Cô hãy cố lên!" Đừng để bị zombie cắn!