Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 19: Muốn bắt và muốn giết

Trước Sau

break

Khoảnh khắc vụ nổ xảy ra ở khu Tây, cả thành phố J chỉ trong chớp mắt đã bị san bằng thành bình địa.

Những tia lửa dầu bắn tung tóe tứ phía, sau một hồi quằn quại trong tuyệt vọng vì không tìm được gì để bám cháy, cuối cùng cũng lụi tắt. Mặt đất vẫn còn âm ấm, lưu lại nhiệt độ của chúng trước khi tan biến. Nơi nào từng bị ngọn lửa liếm qua đều đã hóa thành đống đổ nát tiêu điều.

Trong vòng trăm dặm, không còn sót lại vật gì.

Đứng trên nền đất cháy sém, phóng tầm mắt ra xa, chỉ còn có thể nhìn thấy phần rìa thành phố lân cận với những tàn tích cao ốc đổ sập chồng chất.

Một tia nắng le lói len qua từng lớp kẽ nứt, chiếu xuống tầng hầm của tòa nhà Vạn Phúc. Lúc đó, từ dưới đống đồ đạc hỗn độn, Nghê Thủy Thủy chậm rãi mở mắt.

Đôi đồng tử màu trà quen thuộc vẫn sáng ngời như thuở nào, ánh nhìn đen trắng rõ ràng, trong veo như nước suối đầu nguồn.

Cô xoay nhẹ cổ, cố nới lỏng phần cơ cứng ngắc, rồi dùng sức đẩy đống kệ hàng đang đè lên người để ngồi dậy. Trong đầu toàn là những câu hỏi hỗn loạn: Mình là ai? Đây là đâu? Mình đang làm gì vậy?

Ngẩng đầu nhìn đôi tay bị trói chặt, cô chau mày suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nhớ nổi là ai đã làm chuyện này. Đang định dùng răng cắn đứt dây, cô lại phát hiện trên mặt mình còn đang đeo khẩu trang.

Quái lạ gì thế này?

Trói tôi lại đã đành, còn bắt tôi đeo khẩu trang nữa?

Lẽ nào sợ tôi dị ứng với bụi bặm à?

Bất đắc dĩ, cô tháo khẩu trang ra trước, rồi cúi xuống dùng răng tháo dây trói nơi cổ tay.

Đây rốt cuộc là chỗ nào?

Còn Trạm Nguyên Miểu đâu?

Tiếng động do cô gây ra khi di chuyển làm đống đồ vật phát ra tiếng “loảng xoảng” vang dội, khiến Triệu Trì Dụ đang bất tỉnh gần đó cũng bị đánh thức.

Anh ta lồm cồm bò ra từ dưới đống đổ nát, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp bóng dáng Nghê Thủy Thủy đang đi lại. Trong khoảnh khắc, anh chết lặng, không dám nhúc nhích.

Người này… biến thành zombie rồi sao?

Nhưng Nghê Thủy Thủy đâu có điếc. Cô lập tức nhặt lấy một thanh sắt bên cạnh, quay ngoắt đầu lại với khí thế hung hãn!

Tưởng sẽ thấy một con zombie, không ngờ lại nhìn thấy… một người còn sống đang ẩn mình trong đống đồ đạc?

"Anh là ai?" Nghê Thủy Thủy nheo mắt lại, ánh mắt cảnh giác như lưỡi dao mỏng lướt qua người đàn ông trước mặt.

Đây rốt cuộc là đâu? Tại sao tối om thế này? Cảm giác như đang ở tầng hầm thì phải...

Bị ánh nhìn sắc bén ấy ghim chặt, nội tâm Triệu Trì Dụ gần như bùng nổ vì phấn khích.

Trời ơi, thật không thể tin nổi! Cô ấy... cô ấy không bị biến thành zombie!

Nếu cô ấy bị lây nhiễm mà vẫn giữ được trạng thái con người, vậy khả năng lớn là trong cơ thể cô có kháng thể chống lại virus!

Niềm vui gần như hiện rõ trên mặt, Triệu Trì Dụ không hề che giấu sự kích động. Anh ta đứng dậy một cách dứt khoát từ đống đổ nát, còn không quên vỗ vỗ bộ áo blouse trắng trên người. Ai ngờ chỉ một cái vỗ nhẹ, chiếc áo vốn đã tả tơi liền rách toạc ra thành từng mảnh.

Cầm lấy dải vải rách còn sót lại, anh ta cười gượng:
"Xin lỗi, vừa nãy làm cô hoảng rồi. Tôi là Triệu Trì Dụ, bác sĩ. Trên đường bị thương, may mà được bạn cô cứu. Cô cảm thấy... cơ thể mình sao rồi?"

Cơ thể tôi?

Nghê Thủy Thủy liếc anh ta một lượt, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ. Dù vẻ ngoài ôn hòa, gương mặt cũng không có gì đe dọa, nhưng không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác như đang bị một gã bác sĩ giải phẫu soi mói nội tạng.

Cô híp mắt lại, hỏi:
"Anh nói bạn tôi cứu anh? Bạn tôi tên gì?"

Cô quan sát anh ta từ trên xuống dưới. Nếu là Trạm Nguyên Miểu... dù tốt bụng đến đâu, trong hoàn cảnh lúc đó chắc gì đã có thời gian lo cho người khác?

Cô nhớ rồi!

Khi đó cô bị chiếc xe đẩy cuốn vào giữa bầy zombie, còn Trạm Nguyên Miểu lao đến cứu cô...

Và sau đó... sau đó...

Một hình ảnh lóe lên trong đầu cô, Trạm Nguyên Miểu nằm bất động dưới đất, không còn phản ứng.

Hít sâu một hơi, Nghê Thủy Thủy siết chặt thanh sắt trong tay, giọng lạnh băng hỏi người đàn ông đang bước lại gần:
"Trạm Nguyên Miểu đâu? Anh ấy đâu rồi?"

Trạm Nguyên Miểu là ai?

Triệu Trì Dụ thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng đoán ra cô đang hỏi về người đàn ông đã ngất xỉu giữa đường lúc ấy.

Anh ta theo thói quen đưa tay đẩy kính mắt, nhưng đẩy rồi mới sực nhớ, kính đã mất từ lúc nào rồi.

Không sao.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
"Tôi không rõ anh ta đi đâu rồi. Có lẽ đã rời khỏi đây rồi chăng? Nơi này không an toàn, hay là... chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp?"

Phải tranh thủ lúc những kẻ khác còn chưa tỉnh, nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi đây.

Triệu Trì Dụ bước qua đống đồ đạc ngổn ngang, tiến về phía Nghê Thủy Thủy…

Nghê Thủy Thủy không chút biểu cảm, tiện tay nhặt đồ vật bên cạnh ném thẳng về phía trước, giọng lạnh lẽo:
"Đừng lại gần. Trạm Nguyên Miểu không thể nào một mình rời đi được."

Cô đảo mắt tìm kiếm bóng dáng anh trong đống đổ nát xung quanh, hy vọng mong manh lóe lên trong đôi mắt. Nhưng nơi này quá tối, ánh sáng chỉ lẻ loi lọt qua vài khe nứt, căn bản không đủ để nhìn rõ dưới chân là gì.

"Trạm Nguyên Miểu!"

"Trạm Nguyên Miểu!!"

"Anh có nghe thấy em không?!"

Cô gọi to tên đồng đội, từng tiếng vang vọng khắp không gian ngột ngạt.

Ngay từ tiếng gọi đầu tiên, Triệu Trì Dụ đã vô thức chững lại. Trong lòng bắt đầu thấy bất an.

Dù là người đàn ông bất tỉnh kia, hay là gã tên Tạ Đình Chu, bọn họ đều xem người phụ nữ này như báu vật. Nếu họ biết anh định đưa cô đi làm vật thí nghiệm... hừ, e là sẽ chẳng thấy nổi ánh mặt trời ngày mai.

Nhưng rồi, cô gọi đến tiếng thứ hai, thứ ba… vẫn không ai trả lời.

Triệu Trì Dụ lập tức rảo bước nhanh hơn.

Nghê Thủy Thủy thấy hắn hành động quá rõ ràng, liền xoay vai, vặn cổ. Tiếng xương khớp bị chèn ép kêu "rắc rắc" vang lên đầy uy hiếp.

Cô giãn cơ, làm vài động tác khởi động bài bản, nắm chặt nắm đấm, chờ hắn bước vào phạm vi tấn công.

Một chọi một à? Từ trước đến giờ cô chưa từng ngán ai cả!

Triệu Trì Dụ vốn cẩn trọng, thấy cô sẵn sàng nghênh chiến thì khựng lại.

Người phụ nữ này… không dễ đối phó như hắn nghĩ.

Hắn vốn chuẩn bị sẵn thuốc mê, chỉ chờ cô hoảng loạn là sẽ tung ra khiến cô bất tỉnh, rồi lặng lẽ đưa đi. Ai ngờ cô lại bình tĩnh như thế, thậm chí… còn có vẻ hưng phấn?

Nghê Thủy Thủy đương nhiên là muốn đánh thử một trận.

Đã lâu rồi cô không cảm nhận được cảm giác tràn đầy sinh lực thế này.

Đây mới đúng là thể trạng quen thuộc của cô. Khỏe mạnh! Mạnh mẽ!

Đối phó một gã bác sĩ thì có gì khó? Thể lực của bác sĩ mà đòi so với lính đánh thuê sao? Cô đường đường là người học võ thuật bài bản!

"Nào, qua đây đi." Cô thấy hắn đứng im, liền giơ ngón trỏ, ngoắc ngoắc đầy khiêu khích.

Triệu Trì Dụ: "…" Càng không muốn qua nữa.

Sau cơn bão nhiệt phóng xạ, đống đổ nát bừa bộn chiếm gần một phần ba tầng hầm. Có những chỗ chất cao đến tận trần, có những chỗ thì san phẳng ra sàn cho người giẫm lên.

Chỗ cô đứng, đống đồ cao tới tận đùi, bên hắn cũng vậy. Mỗi bước đi đều phải dọn chướng ngại vật trước đã.

Trong điều kiện thế này mà đòi ra tay với cô?

Quá mạo hiểm. Thôi, bỏ đi.

Nghê Thủy Thủy thấy hắn trở nên lúng túng, khẽ hừ mũi một tiếng rồi quay lại tiếp tục gọi tên Trạm Nguyên Miểu.

Nhưng người cô gọi chưa tỉnh, lại gọi dậy một nam một nữ khác.

Người đàn ông từ dưới đống đồ bò ra. Còn người phụ nữ... là từ đâu hiện ra vậy? Không phải từ đống đổ nát, mà giống như... từ hư không?

Thật không đùa được!

Nghê Thủy Thủy trợn mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trên đống đồ, ánh mắt nhanh chóng chuyển xuống cái bọc nhỏ cô ta đang ôm trong lòng, cảm giác quen mắt đến kỳ lạ.

Cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình...

Ơ?! Bảo bảo của mình đâu rồi!?

Phía bên kia, Tần Như Băng cũng không ngờ Nghê Thủy Thủy vẫn còn sống. Không những còn sống, mà còn không bị biến thành zombie!

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Cô ta lia mắt nhìn quanh, chỉ thấy có hai người Triệu Trì Dụ cùng Chúc Duy.

Một người còn có thể di chuyển, còn người kia thì nhìn là biết đang bị thương nặng, chẳng mấy tác dụng.

Tần Như Băng bắt đầu suy tính...

Hay là nhân cơ hội này, giết Nghê Thủy Thủy luôn?

Bởi nếu cứ tiếp tục như thế này, Tạ Đình Chu nhất định sẽ không bước đi con đường  giống kiếp trước.

Mà nếu không đi lại con đường ấy, liệu hắn còn có thể trở nên mạnh mẽ như trước kia sao?

Dị năng dị biến là thứ phải rèn giũa qua thực chiến mới có thể tiến cấp.

Mà sự tồn tại của Nghê Thủy Thủy lại hoàn toàn cản trở quá trình ấy.

Nghĩ đến đây, Tần Như Băng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi Nghê Thủy Thủy.

Nghê Thủy Thủy vừa đối mặt với ánh nhìn ấy, liền rùng mình một cái, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô lùi lại hai bước, trong lòng cảnh giác cao độ.

Người phụ nữ này... còn nguy hiểm hơn cả tên Triệu Trì Dụ kia.

Không sai, cô ta có dị năng.

Mà còn không chỉ một loại!

Khoan đã, sao cô lại biết điều đó?

Nghê Thủy Thủy ngẫm nghĩ một lúc, nhưng chẳng thể tìm ra được lý do.

Thôi kệ, chắc là... trực giác?

Giác quan thứ sáu của phụ nữ!

"Trạm Nguyên Miểu— Trạm! Nguyên! Miểu! Có người bắt nạt em!" Cô đột nhiên hét lớn, không kỳ vọng sẽ có hồi âm, chỉ là muốn nhắn nhủ đến người phụ nữ kia một điều:

Đụng vào tôi, hậu quả cô gánh nổi không?

Tần Như Băng tất nhiên không ngu. Nghe đến câu cuối cùng, cô ta liền hiểu rõ, Nghê Thủy Thủy đã cảm nhận được mối nguy rồi.

Quả nhiên, sau khi tiến hóa, đầu óc cũng nhạy bén hẳn lên.

Chẳng lẽ đây chính là cái người ta gọi là “tai qua nạn khỏi, phúc đến đầy nhà” sao?

Chỉ tiếc là... cô đã hiểu nhầm.

Tần Như Băng chẳng định ra tay ngay lúc này. Trừ phi đến bước đường cùng, cô tuyệt đối không động đến Nghê Thủy Thủy.

Vì cô biết rõ mình không thể gánh nổi cơn giận của Tạ Đình Chu.

Chớ nói là ra tay hại cô ta, ngay cả việc đứng ngoài khoanh tay nhìn cô ta gặp chuyện, cũng có thể khiến hắn tức giận mà đổ hết mọi oán trách lên đầu cô.

Động vào Nghê Thủy Thủy, là chuyện không đáng làm.

Huống chi, kẻ không thể để sống, không phải Nghê Thủy Thủy.

Mà là Trạm Nguyên Miểu.

Hắn là kẻ thù tương lai của nhân loại.

Hắn — phải chết!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc