Thu Yên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Không rõ bản thân mình có phải vừa rồi nghe lầm không? Bạc Cung Thương nói cái gì? Hắn muốn hòa ly với nữ chính! Là vì cô?
Nữ nhân khuôn mặt ngây ngốc tại chỗ, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Bạc Cung Thương không chớp mắt. Hắn thấy cô như vậy thì cười khẽ một tiếng, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng khẳng định lại một lần nữa.
" Sao lại ngốc ra rồi! Ta không đùa nàng. Ta sẽ làm như vậy. Hòa ly với Tô Dung Dung! ".
Thu Yên lúc này mới kịp định thần lại, khuôn mặt mê man nhưng giọng nói lại có chút vội vã, nói vấp.
" Không phải...ta.ta là...".
Nhưng còn chưa có kịp nói hết câu thì từ bên ngoài cửa y quán đột nhiên bị người nào đó đẩy ra. Nam nhân bước vào bên trong y quán, chứng kiến Bạc Cung Thương đang dịu dàng ân cần tay vẫn đặt ở trên đầu tóc nữ tử thì vô cùng khó chịu. Không kiềm chế được mà phải lớn tiếng kích động.
" Ca ca! Huynh đang làm gì Yên nhi? ".
Cả hai người trong y quán đều bị giọng nói có chút khẩn trương của Bạc Yến đứng ngoài cửa làm cho giật mình mà đồng thời quay mặt ra. Thu Yên ngay khi nhìn thấy Bạc Yến thì hai mắt kinh ngạc một giây sau đó rất nhanh liền nghiêng mặt đi nơi khác, cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Bạc Yến chớp mắt một cái liền nhìn ra thái độ tránh né của Thu Yên đối với mình, hắn bỗng chốc cảm thấy trái tim mình quặn thắt. Ánh mắt nhìn tới chỗ Thu Yên cũng hiện rõ tia buồn bã cùng áy náy.
Bạc Cung Thương ngay khi nhìn thấy đệ đệ của hắn, hắn chỉ bình tĩnh nói với Bạc Yến.
"Bạc Yến, đệ đến đây làm gì? ".
Bạc Yến có chút mất bình tĩnh, đối với người ca ca là Bạc Cung Thương cũng trở nên không khách khí hơn.
"Ta đi tìm nữ nhân của ta, còn phải hỏi ý huynh sao? Ngược lại là huynh, tại sao lại đem Yên nhi đến đây? ".
Bạc Cung Thương dường như bị lời nói của Bạc Yến làm cho buồn cười, chỉ chẹp miệng một tiếng mà cười cợt bảo.
" Đệ nghĩ vì sao ta phải đưa Thu Yên đến đây? ".
Lời nói của Bạc Cung Thương khiền cho Bạc Yến phát giác ra. Hẳn nghĩ lại khi nãy nghe ngóng được Bạc Cung Thương cùng Thu Yên đang ở y quán thì ngay lập tức tìm tới đây. Nhìn tới Thu Yên đang nằm trên giường, ở đây lại là y quán, chẳng lẽ Thu Yên nàng bị thương?
Hắn lúc này không để tâm đến Bạc Cung Thương nữa, đi thẳng tới bên cạnh giường của Thu Yên mà dịu giọng, áy náy nói.
"Yên nhi, nàng bị thương sao?".
Thu Yên quay mặt hẳn sang một bên không nhìn hắn, cũng không nói với hắn câu nào. Chỉ im lặng
không nói gì. So với tức giận mắng chửi hắn đánh hắn còn đau hơn. Hắn chỉ mong hiện tại cô nhìn hắn lấy một cái, hắn sẽ tùy ý để mặc cô đánh hắn, mắng hắn.
"Yên nhi, ta và Dung Dung lúc đó là....".
Bạc Yến khẽ nhíu mày muốn giải thích, lại thấy cô quay mặt ra hai mắt lạnh tanh nhìn hắn như thể cố kìm nén nói.
" Là như nào? Hai người ôm nhau, thậm chí còn hôn nhau nữa kìa. Chẳng lẽ ngươi nói ta là mù rồi, là điếc rồi, nên mới không nhìn được, nghe được những gì ngươi nói sao! ".
Giọng nói nghẹn lại có chút uất ức mà lên tiếng. Tựa như đang cổ giữ bình tĩnh, nhưng bả vai còn lại không theo ý muốn của cô mà run rẩy. Bạc Yến để ý đến nữ nhân trước mặt lúc này nhỏ bé lại đang khẽ run, đáng thương mà chất vấn hắn.
Những lời muốn nói ra cũng bị cứng lại trong họng, không biết nói được gì nữa. Một lúc lâu hô hấp hắn có chút khó thở mà nhẹ nhàng nói khẽ.
"Ta có thể đợi nàng bình tĩnh lại, ta sẽ giải thích rõ với nàng! ".
Thu Yên đem tròng mắt sắp đỏ hoe nhìn hắn, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cô nghẹn giọng quay sang nói với
Bạc Cung Thương ở một bên.
" Huynh ra ngoài một chút có được không? Ta cần nói rõ với hắn ".
Bạc Cung Thương thấy cô nói như vậy, trong lòng thầm kêu lên không ổn. Chỉ sợ cô sẽ bị Bạc Yến nói lời dỗ dành, giải thích mà mềm lòng tha thứ cho hắn. Vốn bản thân hoảng sợ lại chẳng muốn rời đi. Nhưng nhìn tới Thu Yên mặt mày lấm lem như sắp khóc đến nơi vậy. Hắn cũng chỉ đành thở dài một hơi, khẽ gật đầu đáp ứng cô đi ra bên ngoài.
Nhưng lúc quay đầu hướng tới phía ngoài cửa, không biết hô hấp của hắn dồn dập đến thế nào, cảm giác lồng ngực nghẹt thở đến nơi vậy. Hắn ôm lấy lồng ngực mà đi ra khỏi cửa.
Thu Yên lúc này mới quay sang nhìn tới Bạc Yến. Thấy trong mắt hắn như lóe lên một tia hi vọng sáng nhìn chắm chằm cô, cô lúc này mới nhỏ giọng nói, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
" Ta không muốn nghe ngươi giải thích. Bạc Yến! Chúng ta ...chấm dứt đi! Ta không muốn...nhìn thấy ngươi nữa!
Cũng không muốn, ở bên ngươi nữa ".
Những lời nói ra triệt để dập tắt một tia hi vọng vừa rồi của Bạc Yến. Hắn cứng đờ tại chỗ, đồng tử mở to như không tin nổi, cũng không muốn tin. Hắn cười khẩy, liên tục lắc đầu mà vội đưa tay ra muốn giữ lấy cổ tay áo của cô.
"KHÔNG! Nàng chỉ là đang giận dỗi ta thôi có đúng không? Nên mới nói như vậy. Ta...ta sẽ không tính là thật.
Nàng xem, nàng ở bên cạnh ta tốt biết bao. Sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt chứ! Ta không cho phép!".
Thu Yên thấy hắn một bộ dạng cuống cuồng lên thì không chịu được dứt khỏi bàn tay của hắn, lạnh giọng nói với hắn.
"Ta không muốn nói nhiều với ngươi. Phiền ngươi từ giờ rời khỏi cuộc sống của ta ".
Bạc Yến hai mắt trở nên trống rỗng, bàn tay vừa rồi nắm lấy cổ tay cô lúc này đặt hờ hững ở trên không. Hắn hơi quay đầu, nhìn thấy một góc áo của người nào đó đang đứng bên ngoài cửa kia, hắn quay vào khẽ cười lạnh, như phát điên mà nói một cách không hề suy nghĩ.
" Ha! Ta biết rồi! Chả trách cô lại dứt khoát như vậy! Là vì ca ca của ta phải không? Phải rồi! Hai người cô nam quả nữ ở cùng nhau, sao có thể không phát sinh chuyện gì được. Cô muốn rời xa ta để tiến tới với ca ca của ta. Ta nói có đúng không? ". @
Thu Yên ngồi ở trên giường, nghe được những lời này của hắn đụng tới lòng tự tôn của cô. Khuôn mặt lạnh nhạt bỗng chốc chau mày lại, cô đem ánh mắt trừng hắn mà tức giận nói không nên tiếng.
" Ngươi...ngươi...sao có thể nói ta như vậy?".
" Còn không phải sao? Cô cũng thật là có bản lĩnh đó Trịnh Thu Yên. Sao bây giờ ta mới biết nhỉ? Bản lĩnh như thế nào mới có thể câu dẫn được ca ca của ta! ".
Bạc Yến cũng vì lòng ghen tuông mà không còn giữ được lí trí nữa. Đến chính hắn cũng không biết bản thân đã vô thức yêu cô từ lúc nào. Vì yêu cho nên khi nhìn thấy cô ở cùng với Bạc Cung Thương đã không thể chịu được mà ghen trong lòng. Lại vô thức nói ra những lời châm biếm với cô, làm tổn thương cô.
Thu Yên nhìn tới khuôn mặt đáng ghét của hắn, lời nói cay nghiệt cũng đã nói ra với cô. Cô không thể nhịn được, đứng dậy giơ tay cho hắn một cái tát. Bạc Yến bị cô tát một cái như tỉnh ra. Hắn quay đầu thì phát hiện cô lúc này hốc mắt hai bên đã không kìm được mà đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi lã chã lăn trên gò má. Cô nhìn tới hắn, đau lòng mà rống lên.
" Ta là vì cái gì mới ở đây? Ta chứng kiến nam nhân mình yêu cùng nữ nhân khác ôm hôn trước mặt mình. Còn nghe được chính miệng nam nhân mà ta yêu nói rằng chỉ xem ta là thế thân của người khác. Ta đau lòng bỏ đi!
Trên đường gặp cướp suýt chút thì mất mạng. Còn bị rắn độc cắn. Nếu không phải Bạc Cung Thương đem ta tới đây cứu ta. Ngươi nghĩ...ta còn có thể toàn vẹn? ".
Bạc Yến không thể tin được mà nhìn tới nữ nhân cả người run lên không ngừng. Hai mắt đỏ hoe ngấn lệ bức xúc mà nhìn hắn, càng nói càng khiến cho hẳn kinh hãi, hoảng hốt.
" Nàng...nàng bị rắn cắn sao?".
" Hừ! Bạc Yến! Ngươi quả thực là giống với cái họ của ngươi. Bạc bẽo, vô tình! Ta ghét ngươi! Ta hận ngươi! Ngươi biến đi! Biến khỏi tầm mắt của ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Đi đi! ".
Nhìn thấy Thu Yên kích động như vậy, Bạc Yến trong lòng không ngừng run lên. Hắn sợ hãi như sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng với mình vậy! Hắn vội vàng muốn lên tiếng níu kéo.
"Yên nhi...ta..ta xin lỗi! Nàng... ".
" Đi đi! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa..đi đi! Khu...khụ...".
Có lẽ vì khóc quá nhiều mà giọng của Thu Yên gào thét cũng vì thế mà khàn đặc, cô khẽ ho vài tiếng. Lúc này Bạc Cung Thương mới từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào. Hắn hất tay Bạc Yến ra, lo lắng nhìn Thu Yên mà quay ra nói với Bạc Yến.
"Đệ mau đi đi! Đừng để nàng ấy kích động!".
Bạc Yến vẻ mặt khổ sở, bất đắc dĩ lùi lại phía sau vài bước. Nhìn tới Thu Yên lần cuối, ánh mắt tuyệt vọng quay