Bạc Yến tìm kiếm khắp nơi trong huyện, cuống cuồng tìm người nhưng vẫn không thể tìm thấy hình bóng quen thuộc ấy.
Hẳn đem theo dáng vẻ nhếch nhác, có chút mệt mỏi trở về Dương phủ.
Vừa trông thấy hắn, Dương Lạc Anh nhịn không được tò mò mà xông ra vội vã hỏi.
"Bạc Yến! Thu Yên không trở về cùng ngươi à? Ta hỏi người hầu trong phủ nói sáng nay bọn họ trông thấy Bạc Cung Thương đi theo Thu Yên ra khỏi phủ. Không lẽ bọn họ... ".
Giọng nói hoài nghi của nữ tử vang lên, đem theo ngờ vực lại tạo ra cho người ta cảm giác như có chuyện gì đó mờ ám xảy ra giữa hai người kia. Lời nói của Dương Lạc Anh làm cho dây thần kinh của Bạc Yến như đứt ra thành từng đoạn. Hắn hết thảy nhớ lại những gì đã xảy ra sáng nay.
Giờ nghĩ lại hắn mới cảm thấy biểu hiện của ca ca của hắn- Bạc Cung Thương sáng nay có chút không đúng. Là ca ca hẳn đi theo Thu Yên, còn vào lúc Thu Yên khóc lóc mà đuổi theo nàng ấy.
Nghĩ tới bây giờ khả năng cao là ca ca hắn đang cùng một chỗ dỗ dành, an ủi nữ nhân của hắn, hắn không thể tưởng tượng được cái cảnh tượng ấy. Một tia suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, khiến cho hắn hoảng hốt.
Lẽ nào ca ca hắn thích Thu Yên?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Bạc Yến bỗng chốc trở nên tối sầm lại, trông vô cùng khó coi.
Dương Lạc Anh khẽ để ý đến biểu cảm của Bạc Yến, âm thầm quan sát sắc mặt của hắn mà tự có đánh giá.
Xem ra lời nói của cô đã thành công khiến cho Bạc Yến ghen càng thêm ghen.
Đúng lúc này, không khí trầm lặng liền vì giọng nói của một nam nhân khác mà ồn ào.
Bạch Ôn Thần từ đâu chui ra, vẻ mặt cau lại không vui, vừa xuất hiện liền hướng tới Dương Lạc Anh mà gấp gáp hỏi.
" Cô vừa rồi nói gì cơ? Cô nói Thu Yên cô ấy vẫn chưa trở về phủ? Còn cùng Bạc Cung Thương ở chung một chỗ?
".
Dương Lạc Anh nhìn tới vị bằng hữu trước mặt mình bộ dáng sốt sắng cả lên. Dương Lạc Anh đưa tay day day nhẹ huyệt thái dương, giọng nói bình thản mà cất lên.
" Làm sao? Huynh muốn biết thì đi mà tìm bọn họ ấy! Ở đây làm ồn ta làm gì? ".
Dương Lạc Anh trước nay thái độ đối với Bạch Ôn Thần vốn phóng khoáng, nói không biết lựa lời, hắn đã quá quen với cái thái độ này của Dương Lạc Anh, không nói nhiều lời liền muốn nhấc chân xông ra khỏi cửa lớn. Lại như nhớ ra gì đó, dừng bước mà quay đầu dặn dò Dương Lạc Anh.
" Cô giúp ta kêu đám tùy tùng nhà cô đi tìm người! Một mình ta mà tìm e là đến tối cũng không thấy ".
Nói rồi hắn còn chưa kịp để Dương Lạc Anh đáp lại, đã ba chân bốn cằng chạy ra khỏi phủ.
Dương Lạc Anh: "..."
Đám nam nhân này có phải hơi làm quá rồi không? Chẳng qua chỉ là Thu Yên cùng Bạc Cung Thương đi ra ngoài thôi mà. Đâu đến nỗi ai nấy đều cuống cuồng lên như vậy?
Nghĩ đến đây, Dương Lạc Anh tầm mắt vừa rời khỏi bóng lưng Bạch Ôn Thần đã đi mất, quay đầu lại lại nhìn thấy
Bạc Yến mặt mày sầm xuống, thất thần nhìn xuống đất như nghĩ ra gì đó mà ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén dứt khoát quay đầu nhấc chân đi ra khỏi phủ. 2°
Dương Lạc Anh một lần nữa lại rơi vào khó hiểu. Đứng tại chỗ mà không khỏi suy nghĩ về nhân sinh.
Bạc Cung Thương bên này không rời khỏi Thu Yên nửa bước. Cho đến tận lúc trời tối vẫn ngồi ở bên cạnh cô mà trông chực chờ cô tỉnh lại.
Đại phu là một lão phu tốt bụng, để cho cả hai ở lại y quán này. Còn ông thì trở về nhà riêng. Trước khi rời đi còn không quên nói một chút chuyện với Bạc Cung Thương.
Lão đại phu nhìn tới nữ tử nằm trên giường khí ắc nhuận hồng, lại nhìn sang nam nhân ngồi ở bên cạnh mép giường mà khẽ sắng giọng.
" Ụ khụ! Vị công tử này, ta thấy cậu thật là một người phu quân tốt! Hảo hảo bảo dưỡng thê tử của mình tốt như vậy! Xem ra vị cô nương này rất có phúc khí ".
Bạc Cung Thương nghe được những lời khen ngợi từ lão đại phu, cũng chỉ khẽ mỉm cười mà nhìn tới nữ nhân xinh đẹp nằm ngủ yên trên giường. Hắn chậm rãi đáp lại đại phu một tiếng.
"A! Phải là ta may mắn mới đúng! ".
Đại phu vừa vuốt vuốt chòm râu, lại chỉ gật đầu một cái. Sau đó thì căn dặn một số thứ rồi mới an tâm rời đi.
Bạc Cung Thương nghe theo lời đại phu, cứ cách hai canh giờ lại thay thuốc cho chỗ cổ chân bị rắn cắn của cô.
Hắn động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay sẽ làm cô đau. Mặc dù cô hiện tại vẫn là đang hôn mê.
Hắn thể nhưng khi thay thuốc cho cô xong, lúc ngẩng lên nhìn tới khuôn mặt trắng hồng kiều diễm ấy cùng hai hàng lông mi cong dài đang khép chặt mắt lại, hơi thở nữ tử đều đều thở ra. Hắn tiến lại gần liền có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp ấy. Đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô mà xoa nhẹ. Chất chứa những tâm tư giấu kín trong lòng của hẳn.
Hắn giây phút này mới dám ở một chỗ yên tĩnh không bị ai làm phiền như thế này mà đem nội tâm bộc bạch ra.
"Xin lỗi!...Vì đã không nhận ra nàng sớm hơn! Nếu như là ta tìm thấy nàng, có lẽ giờ đây chúng ta đã là phu thê thực sự rồi! Ta nên làm gì đây? Nàng nói...có phải ta thật nóng vội không? Mới đem một Tô Dung Dung vốn không hề yêu ta lại có gương mặt quá giống với nàng mà lấy về. Ta thật ngu muội mà! ".
Hắn vừa nói, ánh mắt nhìn đến nữ nhân càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Đem bàn tay từ trên tóc của cô khẽ trườn xuống gò má hồng mịn màng mà mơn trớn.
Hắn lúc này cực kì ôn nhu, trầm giọng nói nhỏ.
"Nhưng mà không sao hết! Thật may, vẫn còn kịp! Chẳng phải giờ ta đã tìm thấy nàng rồi sao! Ta trở về sẽ cùng
Tô Dung Dung hòa ly. Lúc đó nàng sẽ chấp nhận ở bên ta chứ? ".
Lời nói hết, đều đem toàn bộ suy nghĩ lúc này của hắn nói ra. Hắn trầm ngâm nhìn tới khuôn mặt diễm lệ trước mắt, nhịn không được cúi xuống đặt lên trên trán cô một nụ hồn.
Vào đúng lúc này thì Thu Yên bất ngờ mở mắt ra, khuôn mặt hốt hoảng mở to hai mắt nhìn tới khuôn mặt mỹ nam phóng đại ở trước mặt mình. Bạc Cung Thương di chuyển mắt xuống nhìn thấy cô đã mở mắt tỉnh lại. Hắn có hơi giật mình, xong cũng từ từ dời khỏi vầng trán trơn bóng ấy mà ngồi dậy, mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
Thu Yên lúc này tỏ ra hoảng loạn, cô ngồi bật dậy, miệng lắp ba lắp bắp mà nói không ra tiếng.
" H..huynh...huynh..huynh...".
Bạc Cung Thương không mấy làm lạ khi Thu Yên tỏ ra sửng sốt như vậy. Hẳn bình tĩnh, thản nhiên mà dịu dàng nhìn cô nghiêm túc nói.
"Ta thích nàng! Thu Yên! Ta muốn nàng ở bên ta! ".
Thu Yên nghe được lời thổ lộ phát ra từ miệng của hắn, vẻ mặt kinh hãi không tin nổi mà đưa tay lên che miệng hốt hoảng, ấp úng nói.
" Huynh...huynh...huynh là nam tử đã có thê rồi! Hơn nữa...ta.ta không muốn làm thiếp! ".
Mặc dù nói ở thời đại này nam nhân có thể tùy ý năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Nhưng Thu Yên cô là một người đến từ hiện đại, cho nên tất nhiên tư tưởng không thể chấp nhận cái việc làm thiếp của nam nhân khác, chịu cảnh chung chồng với người ta được.
Mà Bạc Cung Thương làm như hiểu cô, chỉ khẽ mỉm cười mà nhìn cô, khuôn mặt ấm áp mà điềm tĩnh đáp lại một cầu.
"Ta biết. Vậy cho nên, ta sẽ hòa ly với Tô Dung Dung".
Thu Yên hai mắt trợn tròn, kinh ngạc bàng hoàng nhìn tới nam nhân vừa mới thốt ra những lời này.