Bên ngoài trời bắt đầu đồ mưa. Người đi ngoài đường nhanh chóng chạy tìm nơi trú mưa, ai về nhà nấy. Thoáng chốc đường phố đã vắng tanh không một bóng người.
Bạc Yến lết một thân bạch y, di chuyển nặng nề, thẩn thờ cả người bước đi trong vô thức. Từng hạt mưa rơi tí tách tí tách lăn xuống khuôn mặt góc cạnh sắc nét của hắn. Cả người hắn dần bị nước mưa làm cho ướt sũng. Nhưng hắn lại chẳng hề để ý. Cứ vậy cả người lướt đi trong mưa gió. Cái lạnh thấu xương qua lớp y phục như ngấm vào da thịt của hắn. Có chút lạnh lẽo!
Nhưng chẳng thể nào so được với lòng hẳn lúc này. Cảm giác vô cùng lạnh! Mặc dù mới là cơn mưa mùa hạ.
Hắn trầm mặc, thất thần đi trong mưa. Khuôn mặt đờ đẫn như một cái xác vô hồn. Bàn tay hắn đặt ở nơi lồng ngực trái mà ấn chặt. Cảm giác như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào nơi này vậy! Đau quá! Hắn không thể chịu nổi cái cảm giác này.
Nhớ lại từng lời từng chữ cay nghiệt buông ra từ miệng Thu Yên. Rõ ràng là hắn chỉ coi cô là thế thân. Nhưng cớ sao giờ đây lúc bị phát hiện, nghe được cô dứt khoát nói buông bỏ với hắn, hắn lại nhức nhói như vậy!
Hắn đi được vài bước thì dừng lại, đem khuôn mặt đờ đẫn vô thức ngửa lên trời. không rõ bản thân ở trong đầu nghĩ điều gì.
Không biết có phải trời cao nghe được tiếng lòng gào thét của hắn hay không, bầu trời càng lúc càng chuyển đen.
Ở giữa trời lóe lên một tia chớp. Đoàng một cái, một tia sét đánh xuống. Nam nhân bị lôi trời đánh trúng liền ngã ngửa ra sau, hai mắt mờ mịt dần rơi vào bất tỉnh. Trước lúc mất đi ý thức, hắn vẫn kịp mấp máy môi mà nói ra cái tên ấy.
" Yên nhi! ".
Ở bên này Thu Yên nhìn ra ngoài cửa y quán, thấy trời đã đổ mưa lớn. Lại ở trong đầu nghe được hệ thống ngoi lên thông báo.
( Kí chủ! Ta phát hiện độ hảo cảm của Bạc Yến đang biến động một cách kì lạ. Giờ ta không thể xác nhận được độ hảo cảm của hẳn với cô là bao nhiêu ].
Thu Yên hai mắt vẫn còn đỏ hoe cay cay, khó khăn lắm mới bình ổn lại cảm xúc. Nghe được hệ thống nói, hai mắt cô nhìn vào thành giường, khó chịu nhíu mày mà phát tiết.
"Ta không quan tâm! Nhà ngươi đừng có nhắc tới hắn với ta nữa! Ta giận rồi! Không thèm công lược hắn nữa! ".
Hệ thống có chút ngỡ ngàng, giống như muốn xác nhận lại, còn tỏ ra dò la mà cất cái giọng thăm dò.
( Chẳng lẽ kí chủ cô muốn bỏ 5 tỷ kia sao? ].
"Mặc kệ! Ta không cần nữa! Cùng lắm là công lược ba tên còn lại, cũng không gặp lại tên khốn kiếp đó nữa! ".
Tuy miệng thì nói vậy nhưng lời nói ra trong lúc tức giận chỉ được một lúc cô lại có chút tiếc hụt. Khuôn mặt còn đang hằm hằm kiên định dần xị xuống, hùi hụi mà nói nhỏ với hệ thống.
" Kì thực... đúng là có một chút tiếc...số tiền đó! Nhưng mà! Tên Bạc Yến kia! Ta hận hắn là thật! Ai kêu hắn đem ta thành thế thân! Cảm xúc vừa rồi của ta...thật sự rất chân thật. Hệ thống! Ta cũng không rõ bản thân đối với Bạc Yến là gì nữa. Giờ ta thật sự không thể xác định được... ".
[ Vậy thì không cần xác định nữa. Ta thấy hay là cô cân nhắc Bạc Cung Thương thử xem. Ta cảm thấy hắn cũng không tệ ].
Thu Yên lúc này mới đem mắt liếc tới Bạc Cung Thương đang lụi thụi đứng ở một góc buồng vắt khăn tay ở chậu nước. Hắn đem khăn tay đã vắt ráo cùng chậu nước mang lại chỗ cô. Ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười mà dịu dàng nói.
" Để ta giúp nàng lau mặt ".
Thu Yên bị vẻ ân cần ôn nhu của hắn làm cho ngây người, hai mắt mở to nhìn hắn không chớp. Lại giật mình bừng tỉnh, thấy hắn sắp đưa khăn ra lau mặt cho mình mới vội giằng lấy khăn trong tay hắn mà xấu hổ lắp bắp.
"Đề...để tự ta làm được ".
Bạc Cung Thương nhìn tới Thu Yên nét mặt ngại ngùng, vì vừa rồi khóc nên khuôn mặt lúc này trở nên đỏ ửng, kiều lệ hơn bao giờ hết. Cực kì mong manh yếu đuối cần người che chở. Hắn nhìn cô khẽ cười. Thấy cô lau mặt xong bỏ khăn tay sang một bên, lúc này mới bày ra khuôn mặt nghiêm túc ngồi xuống ghế bên cạnh giường của cô, đối diện với khuôn mặt lệ khí của nữ nhân mà khàn giọng.
"Ta muốn nói, Thu Yên! Đồng ý ở bên cạnh ta, có được không? Chỉ cần nàng gật đầu, ta trở về liền cùng Tô Dung Dung hòa ly ".
Lời đề nghị bất ngờ hỏi qua ý của Thu Yên. Nhìn tới ánh mắt mong chờ cùng sự chân thành hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, Thu Yên có chút bồi hồi, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Thật khó để từ chối tâm ý cùng sự chân thành của nam nhân như này. Trong lòng cô có chút lưỡng lự. Thật lâu mới hé môi nói được một câu không rõ ràng.
"Ta..ta hiện tại ta vẫn chưa thể tiếp nhận nổi...ta...".
"Ta có thể đợi nàng! Đợi nàng nghĩ thấu rồi, lúc đó ta sẽ đem nàng trở thành nữ nhân của ta! Của Bạc Cung Thương này! ".
Thu Yên nhất thời bị hắn làm cho đầu óc rối bời, chỉ có thể khẽ gật đầu đáp ứng hắn thử cân nhắc một lần.
Ở trong một căn nhà gỗ nhỏ trong huyện Quý Châu, một nam nhân cả người nhếch nhác đang nằm trên giường.
Ngay khi ý thức dần trở lại, hai mắt nam nhân từ từ lờ mờ mở. Bạc Yến vừa tỉnh lại đập vào mắt chính là một cái trần nhà bằng gỗ. Hắn có chút mơ hồ, cảm thấy đầu có chút đau, đưa tay day nhẹ mi tâm.
Lúc này một ông lão từ ngoài ban cửa bước vào, khuôn mặt hiền từ khẽ lên tiếng hỏi.
"Ngươi này tỉnh rồi à? Ta còn tưởng phải qua một ngày ngươi mới tỉnh lại được chứ? ".
Bạc Yến bị giọng nói ấy làm cho giật mình, quay qua nhìn ông lão tóc bạc vừa mới lên tiếng. Lúc này hắn mới gượng người ngồi dậy. Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại mà cất giọng hỏi.
" Ồng..ông là ai? Tại sao ta lại ở đây? ".
Ồng lão tốt bụng ấy gương mặt hiền từ phúc hậu nhẹ giọng nói với hắn.
"Ngươi nằm giữa đường lớn dầm mưa mà ngất đi. Ta tình cờ gặp được liền tính đem ngươi về nhà cứu ngươi một mạng đấy ".
Bạc Yến lúc này như hiểu ra mọi chuyện, hắn ngây ra không quá lâu liền bước chân xuống giường mà đưa hai tay chắp lại với nhau khẽ cúi đầu nói lời đa tạ ông lão.
" Đa tạ! ".
Ồng lão chỉ cười rộ lên, nhẹ nhàng phất tay áo một cái, nói khẽ.
"Không có gì. Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi ra ngoài cho lũ gà của ta ăn đây ".
Bạc Yến nghe ông lão kia nói xong thì cũng thấy ông lão đi ra bên ngoài. Hắn đem mắt nhìn ra ngoài trời mưa đã tạnh. Đoán chừng hắn ngất đi cũng phải mấy canh giờ rồi.
Lúc này hắn mới có thời gian bình tĩnh ngồi lại giường, đem bàn tay day nhẹ huyệt thái dương, hai mắt nhìn vào một khoảng vô định, suy nghĩ trong đầu cũng theo đó mà hiện lên.
Hiện giờ là tình hình gì thế này! Sau khi hắn bị luồng sét kia giáng xuống người, hiện tại tỉnh lại hẳn liền phát hiện ra bản thân như vậy mà lại sinh ra ý thức riêng!
Trong cơn hôn mê vừa rồi, hắn đã vô tình đi vào một cõi hư mộng, hắn biết được thế giới mà hắn đang tồn tại là một thế giới tiu thuyết được viết trên giấy. Người và vật, sự việc xảy ra trong thế giới này thế nhưng đều là được một bàn tay của người nào đó viết ra, tất cả đều theo một mạch cốt truyện diễn biến được định sẵn.
Trong thế giới này, hắn- một thế tử Quốc Công phủ, đã định sẵn là yêu Tô Dung Dung, nhưng lại không có được người mình yêu, còn phải chứng kiến Tô Dung Dung gả cho ca ca của mình. Lại đem một nữ nhân có gương mặt giống với Tô Dung Dung là Trịnh Thu Yên làm thế thân ở bên cạnh mình.
Hắn còn biết bản thân vốn dĩ chỉ làm là một nhân tố chất xúc tác cho tình yêu của ca ca Bạc Cung Thương và bạch nguyệt quang Tô Dung Dung. Bởi vì hai người bọn họ mới là nhân vật chính trong câu chuyện này.
Hắn còn biết rõ, trong định luật quỹ đạo của thế giới này, vốn dĩ hắn và ca ca của mình sẽ vì Tô Dung Dung mà ra tay giết Trịnh Thu Yên.
Sau khi nắm rõ được mọi chuyện, Bạc Yến giờ đây giống như có ý thức của chính mình. Ý thức riêng của hắn tách khỏi cốt truyện do người được coi là bàn tay vàng tác giả tạo ra thế giới này.
Bạc Yến hiểu rõ những việc trước đây bản thân làm ra, suy nghĩ của hắn đều là do cái vị gọi là " tác giả đại nhân " kia tạo ra. Bất kể là nhân vật nào trong thế giới này đều phải đi theo sự sắp đặt ấy và không được có quyền tự chủ với ý thức của mình. Nói chính xác thì là bọn họ đang bị kiểm soát ý thức bởi tác giả của thế giới tiểu thuyết này.
Nhưng bây giờ, hiện tại, bắt đầu kể từ giờ phút này, hắn- Bạc Yến sẽ không còn chịu sự kiểm soát ý thức ấy nữa.
Hắn nói cho đúng thì chính là đã có ý thức của riêng hắn. Hắn không còn đi theo ý thức của Bạc Yến trước đây nữa. Hắn không còn là Bạc Yến chỉ một lòng thích Tô Dung Dung nữa.
Hắn hiện tại có thể chắc chẳn một điều duy nhất.
Bạc Yến hắn thích Trịnh Thu Yên! Là Trịnh Thu Yên đến từ thế giới khác. Không phải Trịnh Thu Yên linh hồn của thế giới cũ.