Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Quyến Rũ Của Bá Tổng

Chương 23

Trước Sau

break

Sở Tụ im lặng đứng cùng anh một lúc, sau mới nhẹ giọng phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Có phải anh thường xuyên bị đau đầu không? Hôm nào rảnh để tôi xoa đầu cho anh nhé, tôi từng học qua, tay nghề không tệ đâu!”

Lục Viễn Châu liếc nhìn cô, một lúc lâu mới lạnh nhạt đáp: “Đã đăng ký kết hôn rồi, cô không cần phải quyến rũ tôi nữa. Biết điều chút đi.”

Sở Tụ: …

Đúng lúc ấy, bên trong đại sảnh lại vang lên một tràng xôn xao, không rõ có chuyện gì xảy ra nữa.

Sở Tụ ngẩng đầu nhìn về phía đại sảnh, nhưng chưa nhìn ra chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy những người xung quanh bàn tán:

“Viên lão ở Tây Thành đến rồi!”

“Thật à? Không phải nghe nói ông ấy sống ở nước ngoài lâu năm sao?”

“Thì cũng có lúc quay về chứ, gia tộc ông ấy có sự nghiệp lớn ở đây mà.”

Sở Tụ lập tức quay đầu nhìn Lục Viễn Châu, hỏi nhỏ: “Là người anh muốn gặp đúng không?”

Lục Viễn Châu gật đầu, giọng ngắn gọn: “Đi qua xem thử.”

Nói rồi anh liền sải bước đi thẳng. Sở Tụ đành phải nhấc váy chạy theo. Người này thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, bước chân cũng không buồn chậm lại cho người ta theo!

Xem ra Viên lão là nhân vật có địa vị không nhỏ trong giới thượng lưu. Vừa mới xuất hiện, đã có không ít người tiến tới chào hỏi, trong đó có cả Lục Viễn Châu và Tần Trí Ca. Mục đích hôm nay của hai người họ, rõ ràng chính là vì Viên lão mà đến.

Có vẻ nhìn ra cô đang thắc mắc, Lục Viễn Châu hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Viên lão vốn nổi tiếng kín tiếng, hành tung bất định, muốn gặp ông ấy không dễ chút nào.”

Sở Tụ gật đầu, nhón chân nhìn qua đám đông. Cô chưa thấy rõ Viên lão đâu, nhưng lại vô tình bắt gặp hai gương mặt quen quen.

“Ơ? Có phải là hai người hôm đó trên máy bay không?” Cô lẩm bẩm.

Lục Viễn Châu quay sang nhìn cô, hỏi: “Ai cơ?”

Sở Tụ chỉ vào một cặp vợ chồng lớn tuổi trong đám người: “Là hai người kia, tôi gặp họ trên chuyến bay trước đó.”

Nói xong, cô bước nhanh lên mấy bước để nhìn rõ hơn — hôm đó hai cụ ăn mặc rất giản dị, còn hôm nay lại mang phong thái quý tộc, ăn mặc chỉnh tề khí chất không hề tầm thường.

Lúc này, bà lão dường như cũng nhận ra cô, ngẩn ra vài giây rồi khẽ huých tay ông cụ bên cạnh, ý bảo nhìn về phía này.

“Là cô bé Sở Tụ phải không?” Ông lão tách khỏi đám đông đi về phía cô. Vì hôm nay Sở Tụ trang điểm kỹ, nên ông vẫn chưa dám chắc chắn lắm.

Sở Tụ nghe vậy liền nở nụ cười tươi rói: “Vâng, là cháu đây ạ! Thật vui khi được gặp lại hai bác!”

Hai vị lão nhân cũng bật cười vui vẻ: “Tốt quá! Chúng ta thật có duyên! Vốn định mấy hôm nữa xuống núi sẽ tìm cháu, ai ngờ hôm nay lại tình cờ gặp luôn!”

Một bên, Lục Viễn Châu nhìn thấy cảnh tượng đột ngột trước mặt, hơi ngớ người ra một chút. Nhưng ngay sau đó, anh liền nhận ra đây là một cơ hội hiếm có, lập tức bước lên giới thiệu: “Viên lão, chào ngài. Tôi là Lục Viễn Châu của Lục thị.”

Vị lão tiên sinh vừa được gọi là Viên lão lập tức trưng ra vẻ mặt khó chịu, liếc nhìn anh: “Không thấy tôi đang gặp người quen sao? Những người khác đừng có tới làm phiền!”

Lục Viễn Châu: …

Sở Tụ: “... Phụt~”

Vừa mới dặn dò cô đừng gây chuyện, vậy mà chỉ quay lưng một cái, đã có người phàn nàn cô “gây chuyện”. Sở Tụ nghĩ lại mà thấy đau cả mặt thay cho anh.

Lục Viễn Châu có vẻ cũng không chịu nổi, sắc mặt trông không tốt, nhưng lại chẳng tiện phát tác, chỉ có thể đỏ tai mà im lặng.

Giữa nơi công cộng thế này, Sở Tụ tất nhiên không muốn để bạn trai mình bị mất mặt. Cô lập tức khoác tay Lục Viễn Châu, mỉm cười nói với Viên lão tiên sinh: “Cháu đi cùng anh ấy đến đây, anh ấy không phải người ngoài đâu ạ.”

Lúc này, ông lão mới chú ý đến Lục Viễn Châu, vui vẻ nói: “Nhìn kỹ thì cậu nhóc này cũng ra dáng đấy chứ, không tệ, không tệ.”

Cái kiểu khen “cho có lệ” này là kiểu "yêu ai yêu cả đường đi" à? Vì là bạn trai của Sở Tụ nên buộc phải nể mặt khen một câu cho qua chuyện?

Sở Tụ nghe mà buồn cười.

Ban đầu còn định để Lục Viễn Châu “gánh team” cùng cô lăn xả tiệc rượu, không ngờ thực tế lại quay ngoắt 360 độ hóa ra là cô phải “cõng” anh đi đánh Boss mới đúng!

Bên cạnh, một bà lão cười hiền hòa, nói với chồng: “Ông không nhận ra sao? Đây là cậu nhóc nhà họ Lục đấy, Lục Dĩ Trấn là bạn thân của ông bao năm nay mà.”

Lúc nãy Lục Viễn Châu có giới thiệu tên nhưng Viên lão không để ý nghe kỹ, giờ mới nheo mắt lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Cậu là con trai Lục Dĩ Trấn à? Lần trước gặp còn là học sinh, bị bạn nữ theo đuổi đến mức không muốn đi học luôn!”

Sở Tụ tròn mắt không ngờ còn có thể “đào” được dưa cũ của Lục Viễn Châu? Quá đáng yêu luôn!

Lục Viễn Châu: ……

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc