Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Quyến Rũ Của Bá Tổng

Chương 24

Trước Sau

break

Chưa kịp nói thêm câu nào thì có người đến thông báo tiệc bắt đầu, mời mọi người vào bàn.

Viên phu nhân vội vàng kéo tay Sở Tụ, nói với chồng: “Cho con bé ngồi cạnh tôi đi, tôi còn bao lời cảm ơn chưa nói hết.”

Sở Tụ vội đáp: “Dì ơi, hôm đó là tình huống khẩn cấp, dù không có cháu thì cũng sẽ có người khác giúp thôi ạ, không có gì đáng cảm ơn cả, cháu thấy ngại lắm.”

Bà cười hiền từ: “Gọi ta là dì Mai là được rồi.”

Sở Tụ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, dì Mai.”

Viên lão cũng nói: “Thôi vào trong trước đã, chuyện gì ngồi xuống hẵng nói. Tiểu Quách, sắp xếp cho Sở Tụ ngồi cạnh chúng ta, à đúng rồi, tiện thể chuẩn bị thêm một chỗ cho Tiểu Lục nữa.”

Lục Viễn Châu: ……

Tự nhiên cảm thấy mình chẳng có chút địa vị nào, đến cả chỗ ngồi cũng phải "ké" bạn gái.

Thật ra Lục Viễn Châu cũng có thiệp mời riêng, vị trí ngồi đã được sắp xếp, nhưng lần này anh tới vì muốn tiếp cận Viên lão, có cơ hội thế này thì sao anh bỏ được. Đại trượng phu co được dãn được, ké thì ké, miễn là được ngồi gần là được.

Sở Tụ ban đầu cũng không rõ Viên lão là ai, sau khi ngồi xuống, nghe mọi người trò chuyện mới biết hóa ra buổi tiệc đấu giá lần này là do công ty dưới trướng Viên lão tổ chức. Có thể khiến cả đám nhà giàu chen nhau đi dự, địa vị của ông ấy đúng là không đơn giản.

Dì Mai vẫn luôn nắm tay Sở Tụ, có mấy phu nhân nhà giàu khác tới bắt chuyện, bà cũng chỉ đáp xã giao vài câu, còn thì toàn tâm toàn ý đặt sự chú ý vào cô. Bà còn thở dài:

“Trên truyền thông nói cháu vẫn độc thân, dì còn tưởng thật. Không ngờ lại có bạn trai rồi. Nếu không thì dì còn định để cháu chọn một trong ba đứa con trai nhà dì ấy chứ.”

Sở Tụ cười ngượng, lén liếc sang Lục Viễn Châu. Anh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng môi thì mím chặt thành một đường, trông như đang không vui lắm.

Viên lão lên tiếng: “Người ta có bạn trai rồi, bà nói thế là không phải.”

Dì Mai bĩu môi, cười: “Thì tại tôi không cam lòng thôi.”

Sở Tụ chẳng biết nói gì hơn ngoài cười trừ. Nghĩ bụng: Tình huống này thật sự quá xấu hổ rồi!

May mà tiệc bắt đầu đúng lúc. Sở Tụ chẳng muốn tiếp tục trò chuyện ngượng ngùng, nên chỉ cắm đầu ăn lấy ăn để.

Trong bữa tiệc, nhiều người tới mời rượu Viên lão. Thấy Lục Viễn Châu ngồi cùng bàn, họ cũng tiện thể mời luôn. Lục Viễn Châu vốn không giỏi uống rượu, nên bị ép uống không ít ly. Cuối cùng, chính Sở Tụ phải lén đổi rượu vang thành Sprite giúp anh mới tránh cho anh say khướt.

Đến lượt Tần Trí Ca đến mời rượu, lần này anh ta đi một mình…

Hôm nay mục đích của anh ta cũng là muốn thuyết phục Viên lão. Ban đầu còn tự tin lắm, nghĩ sẽ cướp được dự án hợp tác của Viên thị trước Lục Viễn Châu. Nhưng khi thấy Lục Viễn Châu ngồi cùng bàn với Viên lão, biểu cảm trên mặt Tần Trí Ca gần như sụp đổ.

Sau khi cụng ly với Viên lão, Tần Trí Ca định rời đi. Không ngờ vừa quay người đã bị Lục Viễn Châu gọi lại. Chỉ thấy anh ta đứng lên, nâng ly rượu, phát huy tối đa lợi thế chiều cao hơn người, khí thế ngút trời: “Không cụng với tôi một ly à, Tần tổng?”

Lúc này có vài người khác đến trò chuyện với Viên lão, nên Tần Trí Ca và Lục Viễn Châu tự động dịch ra xa một chút.

Vì xung quanh quá ồn ào, Sở Tụ phải cố gắng lắm mới nghe lỏm được tiếng hai người họ.

Tần Trí Ca sảng khoái cạn ly, cười lạnh hỏi: “Lục tổng hôm nay tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?”

Lục Viễn Châu trông đầy đắc ý, nửa đùa nửa thật: “Cũng tạm.”

Tần Trí Ca dò hỏi: “Ngồi chung bàn với Viên lão, chẳng lẽ Lục tổng đạt được mục tiêu rồi?”

Lục Viễn Châu khẽ nhếch môi cười, tuấn tú vô cùng: “Cậu đoán xem?”

Tần Trí Ca: …

Sở Tụ: …

Đừng nói Tần Trí Ca, ngay cả Sở Tụ đứng bên nghe lén cũng thấy người này đúng là thiếu đánh thật sự!

Lục Viễn Châu tiếp lời: “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đừng có mơ tranh với tôi, cậu không đủ trình.”

Tần Trí Ca trừng mắt nhìn anh ta một cái, gằn giọng: “Đừng vội đắc ý. Chưa tới phút cuối thì chưa biết ai thắng ai thua.”

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, thậm chí không thèm nhìn Lục Viễn Châu thêm cái nào.

Lục Viễn Châu nhấp môi cười, uống cạn ly rượu vang đã bị đổi thành Sprite, rồi quay về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống đã thấy Sở Tụ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, liền hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Sở Tụ suýt thì buột miệng nói “ấu trĩ”, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Tiệc rượu được nửa chừng thì buổi đấu giá bắt đầu. Mọi người vừa ăn vừa tham gia đấu giá, không khí nhộn nhịp mà không quá trang trọng.

Những món đem ra đấu giá đều là đồ tinh xảo, không quá to nhưng đầy giá trị sưu tầm và nghệ thuật.

Mai dì nhìn trúng một đôi vòng tay bằng ngọc dương chi thời Minh, liền dặn Viên lão nhất định phải đấu giá cho bằng được: “Em định tặng cho Sở Tụ, con bé đã cứu em một mạng, tặng một món quà cảm ơn là chuyện nên làm. Hôm nay con bé cũng ở đây, tiện thể mượn hoa hiến Phật.”

Viên lão cười gật đầu: “Phu nhân đã dặn thì sao tôi không làm được?”

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc