Cô nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tôi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo anh, không hiểu cũng đừng nói bừa, đừng gây rối.”
Lục Viễn Châu hài lòng gật đầu.
“Sở Tụ, thì ra cô ở đây.” Hà Dĩ Hoan bước tới, tươi cười rạng rỡ, “Tôi tìm cô nãy giờ luôn đó.”
Cô không đi một mình — người đi cùng là Tần Trí Ca.
Là nam chính số một của 《Hà Dĩ Hoan Ca》, Tần Trí Ca quả thật không hổ danh. Vừa điển trai, vừa giàu có, lại còn rất chung tình — anh ấy yêu Hà Dĩ Hoan, luôn nâng cô ấy như báu vật trong lòng bàn tay.
Nói chung, một người đàn ông gần như hoàn hảo.
Tất nhiên, đó là nếu nhìn từ góc độ của Hà Dĩ Hoan. Còn trong mắt Sở Tụ, cô vẫn thấy Lục Viễn Châu đẹp trai hơn Tần Trí Ca một chút — ít nhất thì anh cao hơn Tần Trí Ca 5cm, hai người đứng cạnh nhau là thấy ngay sự khác biệt.
Dù sao thì lúc đọc truyện, cô cũng từng “đu” Tần Trí Ca một thời, chỉ là sau khi xuyên sách, người đầu tiên tiếp xúc lại là Lục Viễn Châu, thế là suy nghĩ thay đổi.
Lúc này, dù Hà Dĩ Hoan vẫn tươi cười, nhưng sau lưng cô, sắc mặt Tần Trí Ca khi nhìn thấy Lục Viễn Châu thì lập tức trầm xuống.
Biến sắc cũng nhanh quá rồi đấy?!
Sở Tụ vội quay đầu nhìn phản ứng của Lục Viễn Châu, phát hiện sắc mặt anh cũng không khá hơn là bao. Khóe môi tuy khẽ cười, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia lạnh lẽo đến rợn người.
Cứ như hai con mãnh thú đang âm thầm đối đầu, chỉ chờ một cái cớ là lao vào cắn xé nhau vì tranh giành lãnh địa.
Sở Tụ chợt nhớ ra một sự thật — Lục Viễn Châu trong 《Hà Dĩ Hoan ca》 chính là đại phản diện. Anh ta năng lực mạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, đặc biệt thích phá hoại thế lực và việc làm ăn của Tần Trí Ca. Nếu không vì bị phản bội vào phút cuối, người chiến thắng sau cùng có khi là anh ta chứ chẳng phải ai khác.
Sau khi xuyên vào truyện và kết hôn với Lục Viễn Châu, Sở Tụ cảm thấy ở chung với anh không hề khó chịu như trong tưởng tượng, thậm chí đôi khi còn thấy khá thú vị. Điều này khiến cô lơ là một điều rất quan trọng: Lục Viễn Châu chính là vai ác của cả truyện, là người có thể làm chuyện xấu bất kỳ lúc nào!
Lúc này, Lục Viễn Châu bỗng lạnh nhạt cười, lên tiếng: “Gần đây Tần tổng rảnh rỗi quá nhỉ, loại tiệc nhỏ như này mà cũng tới?”
Tần Trí Ca hừ một tiếng, cười lạnh đáp: “Lục tổng cũng tới đấy thôi? Tiệc mà anh có thể tham gia thì làm sao gọi là nhỏ được?”
Lục Viễn Châu mỉa mai: “Tôi sao dám so với Tần tổng. Anh có Tần lão tiên sinh kề cận chỉ dạy, được dắt tay đi từng bước. Tôi thì không may mắn như thế, ba tôi về hưu sớm, mọi thứ đều phải tự thân vận động, chuyện gì cũng phải tự làm.”
Nói thì như khen Tần Trí Ca có phúc, nhưng thực chất là đang mỉa mai anh ta chỉ là một cậu ấm không có thực lực. Đồng thời còn tiện tay khen luôn chính mình một câu — thật biết tranh thủ!
Sở Tụ ở bên cạnh thầm vỗ tay hai cái trong lòng: Lục Viễn Châu khi đối đầu với nam chính, đúng là không khác gì trong tiểu thuyết, câu nào câu nấy đều như đâm kim.
Mỗi lần gặp nhau là phải mỉa mai một trận, không thù hằn mới là lạ.
Quả nhiên, sắc mặt Tần Trí Ca càng thêm khó coi, nhưng vì đang ở nơi công cộng, anh không tiện trở mặt hoàn toàn, đành tiếp tục "đấu võ mồm".
Tần Trí Ca phản công:
“Nói về may mắn, chẳng ai sánh được với Lục tổng. Xuất thân từ gia tộc trăm năm, sinh ra đã đứng vững trên đỉnh kim tự tháp. Đầu thai đúng nhà đúng là một kỹ năng sống!”
Nghe thì như khen, nhưng ai cũng hiểu là đang móc mỉa.
Lục Viễn Châu mỉm cười nhàn nhạt: “Cũng đúng, nhưng Tần tổng cũng đâu thua kém gì, chỉ là vẫn thiếu tôi một chút.”
Tần Trí Ca: …
Sở Tụ liếc nhìn Hà Dĩ Hoan đứng đối diện, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi: Cô làm gì mà để hai vị đại thần này chạm mặt nhau thế? Người phàm như chúng ta chịu không nổi đâu!
Hà Dĩ Hoan cũng ra vẻ vô tội, giơ điện thoại làm động tác: Lúc nãy bận nghe máy!
Sau đó cô quay sang kéo tay Tần Trí Ca, cười nói: “Em hơi đói rồi, mình đi kiếm chút gì ăn nhé?”
Tần Trí Ca gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng quay lại, ném một câu: “Lục tổng tới hôm nay là để tìm Viên lão bàn chuyện hợp tác đúng không? Dự án đó đàm phán bao lâu rồi mà chưa xong, chắc anh cũng sốt ruột lắm nhỉ? Trùng hợp thật, tôi cũng tới tìm Viên lão. Hay là mình cùng chờ xem, ai giành được cơ hội?”
Lục Viễn Châu hừ lạnh: “Cứ chờ mà xem.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi về hướng khác, có lẽ vì giận quá nên tạm thời quên luôn sự hiện diện của Sở Tụ. May mà cô phản ứng nhanh, nếu không chắc đã bị bỏ lại giữa đại sảnh.
Hai người đi đến bên cửa sổ sát đất mới dừng lại. Lục Viễn Châu cầm ly champagne trong một tay, tay còn lại đút túi quần, ánh mắt xa xăm, thần sắc lạnh lùng đầy xa cách.