Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Quyến Rũ Của Bá Tổng

Chương 21

Trước Sau

break

Tuy vậy, khi cả hai vào thang máy, Sở Tụ vẫn vươn tay nhẹ nhàng chỉnh lại góc nghiêng chiếc nơ cho anh. Đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Lục Viễn Châu, cô mặt dày nói: “Không cần cảm ơn đâu, việc nhỏ thôi, có tốn sức gì đâu mà.”

Lục Viễn Châu: ……

Người phụ nữ này điên rồi à? Anh căn bản có định cảm ơn đâu!

Hay là đây lại là chiêu trò gì mới để quyến rũ anh?

Bán đấu giá kết hợp tiệc rượu – chỉ cần nghe tên là biết, vừa là tiệc rượu, vừa là buổi đấu giá.

Ban tổ chức sẽ mời đến những người giàu có tiếng tăm nhất trong giới, vừa ăn uống, trò chuyện, mở rộng quan hệ, sau đó sẽ lấy ra một vài món đồ hiếm có khó tìm để đem ra đấu giá. Mọi người vừa muốn thể hiện, vừa bị kích thích bởi không khí cạnh tranh, thế nên giá bán thường sẽ được đẩy lên rất cao.

Tuy nhiên, dạng tiệc như thế này không thể tổ chức thường xuyên, nếu không sẽ mất đi sự sang trọng và tính độc quyền, khó thu hút được giới hào môn. Chính vì thế, những món được đưa ra đấu giá phải thật đẳng cấp, đủ giá trị để khiến người ta không tiếc tay.

Ở phương diện này, công ty đấu giá của một gia tộc lớn ở Tây Thành làm rất tốt. Mỗi lần tổ chức đều mời được rất nhiều nhân vật thành công và giới nhà giàu tham dự, dần dà, sự kiện này cũng trở thành một trong những hoạt động trọng đại trong giới thượng lưu.

Tới đây không chỉ để mua sắm vật phẩm, mà còn để mở rộng quan hệ, tìm kiếm cơ hội hợp tác — đúng nghĩa một mũi tên trúng nhiều đích.

Lần này Lục Viễn Châu tới đây là để gặp một người đàm phán hợp tác. Bởi đối phương cực kỳ khó hẹn, rất khó tìm được cơ hội gặp mặt, nên khi trợ lý Đỗ nghe tin đối phương sẽ tham dự buổi tiệc đấu giá lần này, Lục Viễn Châu lập tức quyết định đích thân đến.

Trên đường đi vào đại sảnh, anh vừa dẫn Sở Tụ đi vừa dặn dò: “Lát nữa tôi có chuyện phải bàn, cô tìm chỗ nào đó đứng yên một chỗ, đừng chạy lung tung, đừng lại gần người khác, nghe rõ chưa?”

Nói như thể cô thường xuyên nhào vào người khác vậy.

“Anh chẳng phải bảo tôi cứ đi theo anh sao? Tôi xinh đẹp thế này, một mình lạc ra thì chắc chắn sẽ có người tới bắt chuyện chứ còn gì!” Sở Tụ nói với vẻ rất đương nhiên.

Lục Viễn Châu liếc cô, gằn từng chữ: “Cẩn thận da mặt cô bị chính cái mặt của cô làm nứt ra luôn đấy.”

Sở Tụ cười nhếch mép: “Vậy là chứng minh tôi da mặt mỏng.”

Lục Viễn Châu: “Không, là chứng minh mặt cô quá to.”

Sở Tụ: ……

Sảnh tiệc được chia thành ba khu vực: bên trái là khu buffet kiểu Tây, ở giữa là sàn nhảy, còn bên phải là khu bàn tròn phục vụ tiệc kiểu Trung Quốc.

Tiệc chính chưa bắt đầu nên phần lớn khách mời đều tập trung ở khu buffet và sàn nhảy. Mọi người tụm năm tụm ba cụng ly, trò chuyện vui vẻ.

Vừa bước vào sảnh, Sở Tụ đã đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể thấy được Hà Dĩ Hoan, nhưng người quá đông, nhất thời không thấy bóng dáng đâu.

Một nhân viên phục vụ đi ngang qua với khay rượu sâm panh. Lục Viễn Châu trước đưa cho Sở Tụ một ly, rồi tự lấy một ly cho mình.

Lục Viễn Châu là người có tiếng trong giới kinh doanh, người quen biết anh không ít, nên vừa xuất hiện đã có người tiến lại bắt chuyện, hàn huyên làm quen.

Sở Tụ đứng cạnh anh, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt hoàn hảo, nhưng trong lòng thì như đang lạc vào một thế giới khác – vì thật sự cô nghe không hiểu họ đang nói cái gì.

Chẳng mấy chốc, quanh Lục Viễn Châu đã tụ đầy người. Ban đầu Sở Tụ còn đứng bên cạnh anh, nhưng càng lúc càng bị chen ra, cuối cùng bị đẩy lùi hẳn ra ngoài rìa.

Lục Viễn Châu đang trò chuyện thì quay đầu lại không thấy cô đâu, liền hơi ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, nhanh chóng thấy Sở Tụ bị đám đông chen lấn ra xa vài bước.

Anh bước qua vài người, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, quay lại nói một câu xin lỗi, rồi dẫn cô rời khỏi đám đông, đổi sang chỗ khác vắng hơn.

Sở Tụ nhìn tay mình đang bị anh nắm nhẹ, tâm trạng có chút lạ lùng.

Lục Viễn Châu thì lại thấy có chút kỳ lạ — anh phát hiện chỉ cần lại gần, hoặc chạm vào Sở Tụ, là có thể ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, mát và dễ chịu. Mùi này không giống nước hoa, mà giống như hương thơm tự nhiên toát ra từ cơ thể cô. Rất độc đáo.

Lúc nãy trên xe, anh đang bị đau đầu, nhưng nhờ mùi hương này mà cơn đau dịu đi rõ rệt. Ban đầu anh nghĩ cô xịt nước hoa, sau đó mới nhận ra không phải – hương thơm này là từ chính cơ thể cô toát ra.

“Thôi, tôi coi như nể cô lắm rồi, đừng có chạy lung tung nữa.” Lục Viễn Châu nói.

Sở Tụ gật đầu. Dù sao cô cũng chẳng quen ai ở đây, đứng một mình cũng chán.

Đến khu vực ít người hơn, Lục Viễn Châu buông tay cô ra, nghiêm túc nói:
“Lặp lại lời tôi đã nói với cô lúc nửa đêm đi.”

Sở Tụ âm thầm mắng chửi: Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc lại vụ nửa đêm nhắn tin à?!

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc