Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Chương 2: Trứng gà

Trước Sau

break

Vì cưới vợ cho em trai mà cha mẹ của cô đã buộc cô bán tổ trạch mà ông nội để lại cho cô.

Cô không đồng ý, thế là bọn họ ra tay với cô.

Cô không đề phòng, bị bọn họ đẩy từ tầng hai xuống, chết không nhắm mắt.

Vương Đông Sơ cười lạnh một tiếng, chết ngay cũng được, đỡ phải nằm liệt giường, nhìn một nhà ba người tiêu tiền của cô sống cuộc sống sung sướng, vậy cô nhất định sẽ tức chết mất!

Vương Đông Sơ nhắm mắt lại, kẻ nào đẩy cô, cô nhớ rất rõ.

Chỉ là không biết, lần này đôi vợ chồng ấy phải cứu con trai cưng của bọn họ như thế nào.

Có em họ ở đây, bọn họ đừng hòng thoát tội cho con trai cưng của mình!

Hơn nữa, trước đó cô đã tìm người em họ luật sư lập di chúc, sau khi cô chết, toàn bộ tài sản dưới tên cô sẽ được quyên tặng, cả nhà đó sẽ không chiếm được một xu một hào nào của cô hết.

Nghĩ đến tương lai sau này của bọn họ, Vương Đông Sơ thoải mái cười to.

Trong sân, hai anh em nhà họ La nghe tiếng cười của mẹ mình, không hẹn mà cùng run rẩy.

La Lập Cường khoanh tay sờ sờ cánh tay: 

- Hôm nay còn chưa vào đông, sao lại lạnh như vậy?

*

Vương Đông Sơ đói bụng tỉnh giấc, cô nhìn gian nhà tối om này, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.

- Nương, người tỉnh rồi à? Cơm tối đã xong, con bưng đến cho người nhé.

Vương Đông Sơ bối rối trong giây lát, mới nhớ ra, đây là giọng nói của con trai La Lập Tân.

Cô thấp giọng ậm ừ, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Ánh đèn leo lét chiếu vào.

Vương Đông Sơ híp mắt nhìn sang, thì ra là con thứ La Lập Cường đi theo phía sau.

Vương Đông Sơ cũng không cần hai đứa con trai giúp, cô bưng thẳng bát cháo lên uống.

- Nương…

Vương Đông Sơ không ngẩng đầu lên đã cắt ngang lời La Lập Cường:

- Chờ ta ăn xong rồi nói.

Cháo được nấu bằng gạo cũ, bên trong không có gì, còn có mùi vị nhàn nhạt của gạo cũ.

Trong đầu Vương Đông Sơ hiện lên mức sinh hoạt của nhà họ La.

Ngày mùa hoặc ngày lễ họ ăn một ngày ba bữa, thi thoảng có ăn chút thịt.

Những ngày sau khi thu hoạch vụ thu, trong nhà cũng không có việc nặng để phải làm thì họ ăn một ngày hai bữa, mỗi bữa một bát cháo gạo cũ.

Vương Đông Sơ đói bụng, húp cạn bát cháo, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người con.

Vương Đông Sơ không rõ nguyên nhân: 

- Sao vậy?

La Lập Cường chỉ chỉ bát cháo trống rỗng: 

- Nương, người hôm nay... ăn nhanh thật.

Vương Đông Sơ ngẩn người, chợt nhớ tới nguyên chủ tự xưng là người đọc sách, ra vẻ tiểu thư khuê các, ăn không nói, ngủ không kêu, ăn chậm, tuân thủ nghiêm ngặt đủ loại lễ nghi.

Vương Đông Sơ đặt bát trống vào tay La Lập Tân, cô dựa vào giường: 

- Bà đây bị hai đứa chọc giận mấy ngày nay chẳng được ăn uống tử tế, bụng đói meo rồi, ăn nhanh thì đã sao?

Cô lại nói thêm: 

- Bữa sáng ngày mai nấu thêm cho ta một quả trứng gà.

Lần này, hai anh em La Lập Tân càng thêm kinh ngạc.

La Lập Tân không kìm được mà nói: 

- Nương, chẳng phải người nói trứng gà kia để bồi bổ cho em ba, cả nhà đều không được ăn hay sao?

Vương Đông Sơ liếc mắt nhìn gã: 

- Bà đây bị hai đứa làm cho tức ngực đến giờ còn đau đây này? Ăn trứng gà bồi bổ thì đã sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc