“Đồ lừa đảo…”
Lòng Trì Ương thầm mắng, nước mắt rơi xuống cổ Bạch Sương khiến anh thấy ướt át.
Cô như đã mất đi bản tính ngoan ngoãn, lợi dụng cơn say để làm ầm lên bắt Bạch Sương phải ngủ cùng mình, vừa đáng thương vừa tội nghiệp hệt như một cô bé không có được món đồ chơi mình thích.
Dù Trì Ương có gây sự cũng giống như làm nũng, Bạch Sương nói anh đã có chỗ ngủ, bảo cô ngủ một mình thì cô lại nắm lấy ngón út của anh, nũng nịu không chịu, tiếng nói nhỏ nhẹ khiến lòng người tan chảy.
Bạch Sương nghe theo cô, anh biến về hình báo tuyết, nằm trên giường của Trì Ương. Trì Ương được như ý, mỉm cười nhào vào người báo tuyết, dựa vào cái bụng mềm mại của anh. Chiếc đuôi dài hai màu đen trắng đung đưa từ bên này sang bên kia, thỉnh thoảng quét qua cánh tay của Trì Ương, móng vuốt to của báo tuyết làm chăn đắp cho cô nhưng bị cô hất văng mấy lần. Bạch Sương không thể nhịn được nữa nên biến thành hình người, giữ chặt cô gái ngủ không ngoan lại mới cản được hành vi hất chăn ra.
Bạch Sương phải đi, anh không đánh thức Trì Ương, anh rón rén đặt cô nằm yên trên giường rồi đi ra cửa. Bạch Sương có thể cảm giác được nếu Trì Ương nũng nịu nắm tay anh với đôi mắt đỏ hoe bảo anh đừng đi, có thể sợi dây thần kinh lý trí trong lòng anh sẽ đứt lìa.
Trước cảnh tượng như thế, anh không biết nên xử lý như thế nào nên hèn nhát bỏ chạy.
Trước khi đi Bạch Sương có đến gặp Tuân lão, nhờ Tuân lão chăm sóc cho Trì Ương, sợ Tuân lão không làm tròn trách nhiệm, anh còn đưa cho ông ta một viên linh thạch cấp ba. Tuân lão si mê linh thạch, hai mắt hấp háy ý cười, vỗ ngực hứa hẹn sẽ nuôi Trì Ương béo tròn.
Thân người linh hoạt của báo tuyết chạy vụt đi trong vùng đất trắng xóa, chẳng mấy mà đã biến mất trong tầm mắt. Tuân lão hớn hở lau lau viên linh thạch cấp ba rồi nhét vào túi.
“Bố, bố nói xem ngài Bạch sẽ còn tới thăm Trì Ương không?”
Gia Lị buồn rầu nói.
Tuân lão âm thầm lầm bầm mấy tiếng sâu xa, nào chỉ là đến thăm? E là thằng nhóc kia không chỉ đơn giản là đến thăm đâu, ông ta cược một viên linh thạch cấp 1, chắc chắn Bạch Sương sẽ tới đón cô gái này đi.
Thật ra khi Bạch Sương rời khỏi căn nhà gỗ, Trì Ương đã dậy rồi, cô nhìn bóng lưng kia đi xa dần mà không cản lại. Cô rất ngoan, cũng rất lý trí, sau khi biết được thân phận của Bạch Sương từ Gia Lị, Trì Ương biết mình là ràng buộc với anh, anh sắp xếp cho mình ở tộc cáo tuyết đã là kết quả tốt nhất.
Trong căn nhà gỗ không thiếu thứ gì, ở giữa đặt một gốc cây làm bàn, trên đó đặt một ít quần áo Bạch Sương mua cho cô, cùng với con dao găm của cô. Dao găm được bọc trong da thú, đề phòng Trì Ương bất cẩn làm mình bị thương, cô quấn lông cừu ấm áp, sống mũi cay cay, lại an ủi bản thân như thế đã là tốt lắm, tốt lắm rồi.
Nhưng cô cũng bị vứt bỏ thêm một lần đấy thôi…
Thật ra tỷ lệ đực và cái trong thế giới thú nhân không đồng đều, điều này cũng dẫn đến chế độ đa phu. Tuy nhiên, vì sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên, những giống cái không có bạn đời hoặc là bạn đời không bảo vệ được mình đều gặp nguy hiểm, sẽ bị tranh giành. Thậm chí có người xinh đẹp bị biến thành đồ chơi.
Bạch Sương lo lắng chuyện này nên trong bữa tiệc hôm qua, anh mới bế Trì Ương đi, cũng tuyên bố chủ quyền với các giống đực ở tộc cáo tuyết. Mà ở tộc cáo tuyết cũng có nhiều giống cái, Trì Ương ở đây sẽ an toàn hơn nhiều.
Khi Trì Ương mặc quần áo ra ngoài, trùng hợp gặp phải Gia Lị tới đưa thức ăn cho cô. Bạch Sương đã từng dặn dò, Trì Ương không ăn thịt tươi, thích ăn hoa quả hơn nhưng thức ăn trong vùng tuyết vẫn còn tương đối khan hiếm nên Tuân lão đã bảo Gia Lị dưa thịt lợn rừng nướng chín cho cô.